Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 361: Thiệp mời

Vệ Triết nói.
Kể từ khi được Trần Mặc chiêu mộ về công ty Kiến Hành Quân, Vệ Triết như cá gặp nước, giống như Thiên Lý Mã bị Bá Nhạc chọn trúng mà rong ruổi trên sa trường.
“Đột nhiên có chuyện.”
Trần Mặc liếc nhìn các thành viên của bộ phận lập trình chữ Hán. Văn phòng này được chia thành ba nhóm, mỗi nhóm có ba người, tạo thành một cục diện vừa cạnh tranh, vừa hợp tác, vừa là kẻ thù, vừa là bằng hữu. Môi trường cạnh tranh lành mạnh như thế này, chính là điều mà mỗi công ty đều mong muốn.
“Các ngươi tụ tập đông như vậy, đang họp sao?”
Trần Mặc hỏi.
“Chúng ta đang thảo luận về các vấn đề kỹ thuật.”
Vệ Triết nói.
Kể từ lúc phụ trách bộ phận lập trình chữ Hán, Vệ Triết thường xuyên tổ chức các buổi trao đổi kỹ thuật, giống như phương thức giao lưu của Tổ Chức Chú Hề lúc trước.
Trong quá trình trao đổi kỹ thuật, tất cả nhân viên đều có thể bình đẳng thảo luận về kinh nghiệm học tập ngôn ngữ trình chữ Hán và giao lưu kỹ thuật với nhau. Ngôn ngữ lập trình chữ Hán vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, vẫn còn rất nhiều khía cạnh để bọn họ khám phá. Lối tư duy giao tiếp cởi mở này có thể giúp bọn họ nhanh chóng tìm ra mấu chốt và khuyết điểm của vấn đề, nhờ đó mà các thành viên của bộ phận lập trình chữ Hán có thể tiến bộ rất nhanh.
Tất nhiên, chế độ thưởng phạt là điều không thể thiếu.
Mỗi thành viên của nhóm này sẽ đặt ra các vấn đề kỹ thuật và yêu cầu các thành viên ở nhóm khác trả lời. Nhóm có nhiều câu hỏi kỹ thuật nhất sẽ được nhận thưởng, nhóm trả lời được nhiều câu hỏi nhất cũng sẽ được nhận thưởng. Tuy nhiên, những câu hỏi hoặc vấn đề kỹ thuật đó phải được đánh giá là hữu ích mới được.
Cơ chế khuyến khích thảo luận này đã thúc đẩy các nhân viên nhiệt tình tham gia đặt câu hỏi. Từ đó, năng lực của các nhân viên kỹ thuật của bộ phận lập trình chữ Hán ngày càng được nâng cao hơn nữa.
Vệ Triết, người chưa từng có kinh nghiệm quản lý đội nhóm, lại sử dụng phương pháp hoang dã để nâng cao hiệu suất làm việc của cả một phòng ban như vậy, quả thật vô cùng thú vị. Triệu Mẫn cũng không can thiệp vào việc quản lý của Vệ Triết, cứ để cho hắn tự do làm việc.
“Ừ, có vẻ mọi người đều rất ham học hỏi.”
Trần Mặc hài lòng gật đầu: “Các ngươi là nhóm người quen thuộc với ngôn ngữ lập trình chữ Hán nhất trong công ty. Sau một thời gian dài tìm hiểu, ta tin rằng các ngươi đã biết rõ những lợi ích của bộ ngôn ngữ máy tính này mang lại. Ta thật sự rất coi trọng bộ phận của các ngươi."
Câu nói của Trần Mặc khiến đám nhân viên trở nên kích động như hít phải thuốc phiện. Dù sao đi nữa, bọn họ chính là bộ phận đầu tiên nhận được lời khen ngợi của Trần Mặc.
“Hôm nay, ta sẽ giới thiệu một người đồng nghiệp mới cho các ngươi.”
Trần Mặc giơ tay lên, hướng sự chú ý của mọi người về phía Lâm Thư: “Cô ấy tên là Lâm Thư, là một nhân tài ngôn ngữ lập trình chữ Hán mà ta đã đặc biệt tuyển dụng.”
Mọi người khó hiểu nhìn Lâm Thư, trang phục giản dị cùng khuôn mặt non nớt của cô ấy không giống người từng trải chút nào, ngược lại, Lâm Thư giống như một nữ sinh ngây thơ hơn.
Lâm Thư lúc này có chút căng thẳng, đây chính là lần đầu tiên cô đến công ty Kiến Hành Quân, cô chưa từng nghĩ rằng mình có thể làm việc ở đây.
“Xin chào mọi người, ta tên là Lâm Thư, ta vừa tốt nghiệp trung học.”
Lâm Thư chào hỏi mọi người.
Lâm Thư vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Bọn họ không ngờ Trần Mặc lại đặc biệt tuyển dụng một người vừa tốt nghiệp trung học, nghe thì có vẻ hơi nực cười, nhưng sự thật lại đang xảy ra trước mắt. Có điều, không ít người vẫn cho rằng, giữa Trần Mặc và Lâm Thư có thể có mối quan hệ nào đó. Nếu không, việc Trần Mặc tuyển dụng một học sinh trung học như vậy, có chút không hợp lý.
“Công việc của cô ấy sẽ do Vệ Triết sắp xếp.”
Trần Mặc nói.
“Được.”
Vệ Triết gật đầu rồi liếc mắt nhìn Lâm Thư.
“Ở đây mà cố gắng học tập.”
Trần Mặc nói với Lâm Thư, thấy cô gật đầu mới nhìn về phía Vệ Triết: “Các ngươi tiếp tục họp đi.”
Hắn nói xong thì quay người rời đi, nhưng hắn vừa mới đi một bước, liền quay đầu nhìn Vệ Triết.
“Ta quên không nói cho ngươi, cô ấy là người phát minh ra con virus Giang Nam, tiền thân của virus Chú Hề. Phần mềm diệt virus Con Mối của công ty cũng được phát triển dựa trên mã nguồn phần mềm của cô ấy. Nên ngươi đừng thấy cô ấy trẻ tuổi mà coi thường.”
Ngay khi Trần Mặc dứt lời, những người ở đó đều hít một hơi thật sâu. Lúc này, họ đã hiểu tại sao Trần Mặc lại đặc biệt tuyển một cô gái trẻ như Lâm Thư, hóa ra không phải vì quan hệ, mà vì cô ấy có năng lực thực sự.
Vụ khủng hoảng virus Chú Hề đã gây chấn động toàn bộ giới công nghệ, bọn họ làm trong nghề này đã lâu, đương nhiên không thể không biết tới. Không ngờ, sự cố virus Giang Nam lại là do cô bé nhỏ nhắn này tạo ra. Những người tự cho mình là thiên tài đều cảm thấy mình đã bị giáng một đòn không nhỏ.
“Lâm Thư, trước tiên ngươi nên làm trợ lý của ta để làm quen với công ty và bộ phận, sau đó ta sẽ sắp xếp công việc khác cho ngươi.”
Vệ Triết không dám lơ là, bởi vì Lâm Thư không phải người bình thường. Trần Mặc cho cô ấy vào công ty, rõ ràng là đang nuôi nhân tài. Nếu cô ấy có thực tài như vậy, hắn phải đích thân dẫn dắt thì mới yên tâm được.
“Cảm ơn.”
Lâm Thư cười rồi nói: “Rất vui được làm quen với mọi người.”
“Được, hoan nghênh. Cuộc thảo luận của chúng ta vẫn được tiếp tục. Tiểu Lâm cũng tham gia giao lưu với mọi người đi."
Vệ Triết mỉm cười rồi vỗ tay.
Trần Mặc trở lại văn phòng, cầm lấy chén trà do robot trợ lý đưa cho rồi uống một hơi cạn sạch
Lâm Thư là một thiên tài hiếm gặp, cho nên hắn rất coi trọng cô ấy. Lâm Thư tự học thành tài, không được ai dẫn dắt mà lại có thể phát triển mã nguồn bán thông minh, dù đó chỉ là một đoạn mã, nhưng cũng đủ để chứng minh khả năng của cô ấy.
Chỉ cần Lâm Thư được học tập bài bản, tương lai của cô ấy sẽ vô cùng hứa hẹn, công ty của hắn nói không chừng cũng có thể có thêm một vị tướng tài.
Ngay khi Trần Mặc chuẩn bị mặc áo khoác để đi vào phòng thí nghiệm, Tiểu Ngư đột nhiên xuất hiện và đưa cho hắn một thiệp mời: “Một tuần sau, hiệp hội thương mại sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu tại thành phố Tân Hải, các doanh nhân và CEO nổi tiếng trong tỉnh sẽ có mặt ở đó, ngươi cũng nhận được thiệp mời.”
“Hiệp hội thương mại sao?”
Trần Mặc nhận lấy thiệp mời rồi đọc lướt qua, hắn suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu: “Vậy thì ta đi xem một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi