Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 592: Thử váy cưới

“Ngươi nhắm mắt lại, ta sẽ cho ngươi một bất ngờ.”
Trần Mặc cười nói.
"Được."
Tiểu Ngư ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trần Mặc đặt cặp nhẫn trước mặt Tiểu Ngư và nói: "Được rồi, mở mắt ra."
Ôi chao!
Khi hìn thấy cặp nhẫn trước mặt mình, hai mắt Tiêu Ngư lấp lánh những vì sao, sắc mặt tràn đầy kinh ngạc, sau đó chộp lấy hộp nhẫn trên tay Trần Mặc.
Đây là chiếc nhẫn cưới do đích thân Trần Mặc thiết kế, cô đã nhìn hình chiếu ba chiều của nó rất nhiều lần, trong lòng không ngừng mong chờ sản phẩm thực tế. Cô không ngờ hôm nay mình có thể nhìn thấy tận mắt, chiếc nhẫn còn tinh xảo và đẹp y hệt như bản thiết kế.
"Có thích không?"
“Thích.”
Hai tay Tiểu Ngư giữ chặt hộp nhẫn, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
“Cô nàng ngốc nghếch này, ngươi không có tiền đồ như vậy sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ không chút tiền đồ của Tiểu Ngư, Trần Mặc cũng bị chọc cho cười.
"Ta không có tiền đồ vậy đấy.”
Tiểu Ngư nằm trong vòng tay của Trần Mặc, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn. Đối với vật định tình như là nhẫn, đặc biệt là nhẫn mà người yêu tặng, phụ nữ trời sinh đã không thể phản kháng được.
"Được, Tiểu Ngư không có tiền đồ, ngươi muốn thử đeo trước không, xem có vừa vặn không nào?”
“Ngươi đeo vào cho ta đi.”
Tiểu Ngư đưa hộp nhẫn cho Trần Mặc, duỗi tay phải ra đặt trước mặt Trần Mặc, vẻ mặt vô cùng mong chờ.
"Được."
Trần Mặc lấy chiếc nhẫn nữ ra và đeo vào ngón áp út của Tiểu Ngư.
Nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út mình, Tiểu Ngư sững sờ, không nhìn được mà quay mặt đi chỗ khác.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Ngư, trong lòng Trần Mặc dâng lên cảm giác ấm áp ngập tràn, người phụ nữ này chính là người phụ nữ mà hắn muốn chăm sóc cả đời.
“Ông xã.”
Tiểu Ngư nhẹ nhàng gọi Trần Mặc, âm thanh mềm dịu như nước, con mắt xinh đẹp của cô nhìn thẳng vào hắn. Ngay sau đó, Tiểu Ngư ôm cổ và hôn Trần Mặc.
Sáng hôm sau, khi Trần Mặc tỉnh dậy, hắn chợt cảm giác có gì đó mềm mại trên mặt mình. Hắn quay đầu lại thì thấy Tiểu Ngư đang vuốt ve khuôn mặt của mình, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
"Ngươi thức dậy khi nào vậy?"
Trần Mặc trở mình, đặt Tiểu Ngư trong vòng tay của mình, vuốt ve vòng eo thon thả của cô.
“Vừa mới tỉnh thôi.”
Tiểu Ngư tiến vào lòng Trần Mặc, tham lam hít lấy mùi hương trên thân thể Trần Mặc.
Một lúc lâu sau, Trần Mặc vỗ vỗ tấm lưng mềm mượt nhẵn bóng của Tiểu Ngư nói: "Được rồi, Tiểu Ngư lười nhác, chúng ta phải dậy thôi. Sau khi ăn sáng xong, chúng ta còn phải đưa mẹ về nhà nữa, sau đó ta sẽ đưa ngươi đến công ty thử váy cưới do ta thiết kế, xem xem có vừa không nhé.”
“Thử váy cưới? Thật sao?”
Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn Trần Mặc, trong giọng nói kèm theo sự kinh ngạc.
"Tất nhiên là thật rồi. Lần trước ta đã nói rằng chờ ngươi khỏe thì ta sẽ dẫn ngươi đi xem chiếc váy cưới mà ta thiết kế cho ngươi, ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi cả.”
"Yêu ngươi chết mất, ông xã ơi.”
….
….
Sau khi ăn sáng và tiễn hai vị phụ huynh về quê, Trần Mặc đưa chị em Tiểu Ngư đến công ty Kiến Hành Quân. Tiểu Man chưa từng đến đây bao giờ, vừa hay Tiểu Ngư muốn thử váy cưới ở đây, nên cô mới cùng đi theo hai người đến tham quan.
Ba người vừa đến nơi thì nhìn thấy Triệu Mẫn đang chạy ra chào đón.
Triệu Mẫn xem xét vết thương đã lành của Tiểu Ngư, sau đó vươn tay nhẹ nhàng ôm ấp cô: "Chào mừng đến chơi, ông chủ, bà chủ.”
“Chị Triệu, ngươi đừng trêu chọc ta nữa.”
Tiểu Ngư nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Trêu chọc chỗ nào đâu nào, điều ta nói đều là sự thật mà.”
Triệu Mẫn cười trêu đùa, sau đó quay đầu sang Tiểu Man: "Tiểu Man tới công ty làm việc sao? Chị đây sẽ sắp xếp vị trí cho ngươi."
“Không phải, anh rể dẫn chị ta đến thử áo cưới, ta cùng đến xem xem.”
Tiểu Man nói.
Ánh mắt Triệu Mẫn sáng lên: "Thử váy cưới? Ta thèm nhỏ dãi bộ váy cưới đó từ lâu lắm rồi đấy, bản thân ta cũng muốn xem Tiểu Ngư mặc chiếc váy cưới đó trông như thế nào."
"Đi thôi."
Trần Mặc dẫn ba người đến một chiếc xe điện không người lái, sau đó đi về phía tòa nhà số một.
Trên đường đi, Tiểu Man đột nhiên trở nên phấn khích lạ thường, đây chính là trụ sở chính của công ty Kiến Hành Quân trong truyền thuyết, một công ty công nghệ tiên tiến nhất cả nước.
Theo như báo đài từng đưa tin, công ty Kiến Hành Quân ẩn chứa rất nhiều điều thần kỳ, nhưng đến khi thực sự trải nghiệm, Tiểu Man mới càng phát hiện khung cảnh nơi này tựa như một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Ngoài chiếc ô tô không người lái mà cô đang ngồi hiện tại, Tiểu Man còn thấy logo và video ba chiều của công ty Kiến Hành Quân ở khắp nơi, ban lễ tân cũng đều là robot thông minh.
"Anh rể, sao ngươi lại lợi hại như vậy chứ?”
“Bởi vì ta gặp được chị gái ngươi.”
"Ôi, ngán chết đi được.”
Triệu Mẫn và Tiểu Man đều lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Anh rể, mới sáng sớm mà ngươi đã cho bọn ta ăn cơm chó, ngươi muốn bị đánh hay sao?”
Tiểu Man tỏ ra bất mãn, sau đó lầm bẩm nói.
“Những gì ta nói đều là sự thật!”
Trần Mặc nhún vai, sau đó đáp lời bằng giọng điệu thản nhiên
Tiểu Ngư ngồi bên cạnh hắn thì nở nụ cười ngọt ngào, cô cũng không nói thêm điều gì.
Chẳng bao lâu sau, một nhóm bốn người đã đi đến tòa nhà số một, một trong những khu vực có hệ thống an ninh nghiêm ngặt nhất trong khuôn viên công ty Kiến Hành Quân. Ngoại trừ một đội an ninh tuần tra 24/24 ở lối vào, bên trong tòa nhà số một còn có một số robot thông minh đi tuần tra định kì, thậm chí còn có camera an ninh ở mọi hướng.
Trừ khi có sự cho phép của Trần Mặc, bất cứ ai cũng không thể tiếp cận tòa nhà số một.
Sau khi thông qua nhiều lớp an ninh, cả bốn người cũng thuận lợi tiến vào tòa nhà số một.
Tiểu Man nhìn trái nhìn phải, trong lòng vô cùng tò mò. Vì tòa nhà số một không phải là nơi dành cho khách tham quan, nên ngoại trừ hai robot an ninh đang canh giữ, bên ngoài hành lang cũng không có bất kỳ đồ vật trang trí nào khác.
Cạch…
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi