Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 447: Đặc sản quê nhà

Lẽ nào Alexander đang muốn nhờ hắn giúp đỡ vượt qua ải khó sao? Hay là vẫn còn những chuyện gì khác?
Trầm Mặc suy đi nghĩ lại, sau cùng vẫn lựa chọn bắt máy.
“Trần, xin chào.”
Trần Mặc vừa cho nối máy, Alexander bên trong video đã mỉm cười chào hỏi với hắn.
“Xin chào, Alexander tiên sinh.”
Trần Mặc ra lệnh robot trợ lý đến để phiên dịch cho hắn lúc cần.
“Không làm phiền đến ngươi chứ?”
“Không có.”
“Vậy thì tốt, lần trước ta ra đi không lời từ biệt như vậy thật quá có lỗi. Bên phía ta đang gặp phải một chút phiền phức nhỏ, chắc ngươi cũng đã nghe nói qua rồi. Nhưng không sao, ta sẽ giải quyết ổn thoả những chuyện đó sớm thôi, đến lúc đó thì ta lại đến thăm hỏi ngươi.”
“Luôn luôn hoan nghênh.”
Trần Mặc cười nói.
“Ta đã gửi tặng ngươi một món quà nhỏ, ngươi đã nhận được chưa?”
Alexander nghe xong lời phiên dịch của trợ lý thì tiếp tục nói.
“Món quà nhỏ? Không có.”
Trần Mắc lắc đầu, hắn vẫn chưa nhận được bất kỳ thứ gì từ Alexander.
“Vậy chắc món quà đó vẫn chưa đến tay ngươi. Lúc nãy ta đã liên lạc với tổng giám đốc Triệu, cô ấy nói nhận được rồi, chắc là sẽ đưa tới cho ngươi sớm thôi.”
Alexander nói: “Đó là mấy món đặc sản ở quê ta, hi vọng ngươi sẽ thích.”
Câu nói này được Alexander nói bằng tiếng Trung, tuy phát âm của hắn không quá chuẩn, nhưng Trần Mặc vẫn có thể nghe hiểu rõ ràng.
“Đặc sản?”
Trần Mặc nghi hoặc, hắn thật sự không biết “đặc sản” của Alexander là gì.
“Đúng vậy.”
Alexander nói: “Không bao lâu nữa thì ta sẽ lại đến thăm hỏi ngươi, chúng ta có thể tiếp tục giao lưu trò chuyện, Trần, đến lúc đó lại phải làm phiền đến ngươi rồi.”
“Ngươi cứ tự nhiên.”
Trần Mặc cười nói.
Sau khi ngắt điện thoại của Alexander, Trần Mặc bèn suy nghĩ đến món đặc sản mà Alexander đã nói rốt cuộc là thứ gì.
Khi Trần Mặcvẫn chưa kịp nghĩ thông, thì Triệu Mẫn đã đi vào phòng làm việc của hắn, sau lưng cô ấy còn có Vương Hải đang ôm một cái rương rất tinh xảo.
Vương Hải đặt cái rương kia xuống rồi xoay người rời đi.
“Đây là lễ vật do Alexander nhờ người gửi đến cho chúng ta.”
Triệu Mẫn nói.
“Đây chính là món đặc sản mà hắn ta đã nói sao?”
Trần Mặc quan sát chiếc rương tinh xảo kia một lúc, bên trên có khắc logo của gia tộc Rothschild.
“Đặc sản?”
“Mới vừa ngắt điện thoại của hắn xong là ngươi đến, Alexander nói với ta rằng hắn có gửi đến một ít đặc sản quê nhà.”
Trần Mặc nhại giọng theo khẩu âm của Alexander.
Triệu Mẫn bật cười khanh khách: “Hắn ta nói không sai, quả thực là đặc sản của nhà hắn.”
“Là thứ gì?”
Trần Mặc hiếu kỳ hỏi.
“Một đồ vật có giá trị để làm màu, rượu Château Lafite cổ.”
“Rượu Lafite là đặc sản nhà hắn ta sao? Đúng rồi ha, ta quên mất sản nghiệp nhà hắn còn bao gồm một điền trang rượu vang, món đặc sản này quả thật rất hoàng tráng.”
Trần Mặc bật cười rồi nói: “Mở cho ta một chai Lafite năm 82.”
Nhìn thấy dáng vẻ cợt nhả của hắn, Triệu Mẫn có chút cạn lời. Cô chọn lựa phương án làm ngơ xem như không nhìn thấy, tên nhóc này vậy mà lại học theo bộ dạng của Châu Nhuận Phát....
“Loại rượu này cũng chỉ có mười mấy vạn chai trên toàn thế giới , uống một chai sẽ ít đi một chai. Hai thùng rượu này lại là do đích thân Alexander cất giữ, chắc chắn là trân phẩm trong các loại trân phẩm. Rất nhiều người giàu cso đều xem việc sở hữu chai rượu Lafite năm 82 này làm vinh hạnh. Ngươi nhớ cất cho kỹ, sau này trong nhà có khách thì đem ra làm màu.”
“Nếu bán chai rượu này đi, thì được bao nhiêu tiền?”
Trần Mặc sờ cằm hỏi.
“Nếu có thể sở hữu một chai rượu như thế này thì chắc chắn là người không thiếu tiền. Hơn nữa, dòng rượu Lafite lại còn là tinh phẩm trong các loại tinh phẩm. Một thùng rượu của ngươi nếu ra giá một trăm vạn chắc chắn vẫn sẽ có người mua. Nếu ngươi thật sự muốn bán, ta sẽ giúp ngươi mua lại.”
Triệu Mẫn nói.
Quả nhiên bần cùng có thể hạn chế sức tưởng tượng của con người. Người ta muốn tìm mua một chai rượu còn khó, cái tên Alexander lại có thể tặng cả một thùng, không phải ai cũng có thể so bì với hắn.
Có điều, ai bảo người ta lại là ông chủ của Château Lafite chứ?
“Đã đưa đến tận đây rồi thì ta vẫn nên giữ lại. Ta nghe nói rượu vang có thể hỗ trợ dưỡng nhan, nên ta sẽ đem về đưa cho Tiểu Ngư uống, cô ấy chắc chắn sẽ rất thích.”
Triệu Mẫn trợn trắng mắt, hắn giữ rượu lại chỉ là vì muốn làm Tiểu Ngư vui vẻ, cô vậy mà lại hắn bị đút cho một muỗng cơm chó.
“Ngươi có muốn lấy mấy chai về không?”
Trần Mặc hỏi.
“Bên chỗ ta đã có một thùng rồi. Alexander gửi đến đây hai thùng, ta và ngươi mỗi người một thùng.”
“Tên này vừa ra tay hối lộ là tặng cả hai người. Không phải hắn ta có việc gì cần chúng ta giúp đỡ đó chứ? Ăn cơm chúa phải múa tối ngày, ăn cơm chùa phải quét lá đa, cái tên Alexander này tính toán rất tốt.”
“Alexander không thể trực tiếp mở lời nhờ chúng ta giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, bởi vì mối quan hệ giữa chúng ta và hắn chỉ là đối tác, không phải sinh tử tương giao, hắn ta cũng biết rất rõ.”
Triệu Mẫn lắc đầu.
“Nhưng áp lực mà Alexander đang phải gánh chịu nặng tựa núi cao. Bên trong gia tộc thì có người lại muốn lật đổ vị trí của hắn, bên ngoài gia tộc lại có tập đoàn tài chính đang muốn đào hố hắn, đây chính là tình thế thù trong giặc ngoài mà Alexander phải đối mặt. Hắn hình như đang cố gắng tạo mối giao hảo với chúng ta, bởi vì tiếp theo đây, chúng ta rất có thể sẽ trở thành đối tác trọng yếu của hắn.”
“Còn có một chuyện quan trọng, chính là quản lý cao cấp đã chết của ngân hàng Rothschild đã âm thầm tung ra bản kế hoạch đầu tư này. Điều này chứng tỏ, một số kẻ đang chuẩn bị động thủ đối phó gia tộc Rothschild.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi