Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1516: Người đi ngang qua

Đồng Thanh chẳng thèm để ý đến thái độ dò xét của Lam, chỉ khẽ nhếch môi mỉm cười, lặng lẽ quan sát ông ta bằng đôi con ngươi đen kịt.
“Đồng Thanh ta mạo muội tới đây, hy vọng được gặp chủ nhân của hệ hằng tinh này.”
Một giọng nói hùng hậu chấn động lòng người vang lên, khiến cho toàn bộ trung tâm chỉ huy trở nên yên tĩnh như tờ, tất cả sinh mệnh đều hoảng sợ ra mặt. Ngay cả Lam đang ngồi dựa vào ghế cũng phải lập tức dựng thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào Đồng Thanh với đôi mắt lóe sáng.
Trần Mặc cũng rất kinh ngạc, Đồng Thanh của nền văn minh Hắc Đồng tới đây để gặp mình sao?
Hắn vẫn luôn theo dõi tất cả tin tức tại thiên hà Thạch Cam, đương nhiên cũng nghe đến kha khá lời đồn đãi về Đồng Thanh – người thống trị nền văn minh Hắc Đồng trong tương lai.
Trần Mặc luôn cho rằng bản thân và nhân vật lừng lẫy này không có bất kỳ giao thoa, hoặc là xung đột ích lợi nào cả, vậy nên hắn không khỏi hoang mang, đồng thời đề cao cảnh giác trước sự xuất hiện của đối phương.


Một sinh mệnh hình người sở hữu đôi mắt màu đen mù mịt, cùng với những đường hoa văn tà dị sặc sỡ bao phủ khắp cơ thể vóc dáng tỷ lệ vàng, toàn thân phảng phất khí chất thần bí khó có thể giải thích đang ngồi trong phòng tiếp khách. Hắn ta hiện đang khoác trên mình áo bào màu trắng hoàn toàn tương phản với bản thân, tạo ra cảm giác phóng khoáng tự do không có ràng buộc.
Khi đối mặt nhóm người Đồ Vân và Thủy Linh, Đồng Thanh vẫn bình tĩnh uống nước, bộ dạng dương dương tự đắc như mọi khi.
Hắn ta tình nguyện gỡ bỏ chiến giáp và các loại vũ khí nóng, một thân một mình tiến vào hệ hằng tinh này, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều bái phục sự can đảm của mình.
Động thái này chỉ xuất phát từ hai khả năng, một là tin tưởng vào đối phương, hai là tự tin vào chính mình.
Trần Mặc tin rằng Đồng Thanh thuộc về dạng thứ hai.
Sau khi Trần Mặc đến phòng khách, Lam thản nhiên đi đến sau lưng hắn, Đồng Thanh cũng lập tức chuyển dời tầm nhìn về phía hắn.
Đôi bên va chạm ánh mắt với nhau trong chốc lát.
Đồng Thanh có chút kinh ngạc, sau đó tỏ vẻ suy tư.
Trần Mặc chào hỏi nhóm người Đồ Vân và Thủy Linh bằng một cái gật đầu nhẹ, sau đó giơ tay phải về phía Đồng Thanh, hành lễ với đối phương theo nghi thức của Trái Đất.
“Tiên sinh Đồng Thanh, ta rất vinh hạnh được chào đón ngươi tới đây.”
“Xin chào tiên sinh Mặc Trần.” Đồng Thanh cũng bắt tay với Trần Mặc một cách tự nhiên.
Hai người chỉ tạm dừng hai giây, liền ăn ý buông tay nhau ra.
“Đồng Thanh nghe danh tiên sinh đã lâu, vẫn luôn nóng lòng tới thăm ngươi, nhưng lại bị vướng vào vài chuyện vặt vãnh cho đến tận bây giờ. Ta không thông báo trước mà đã tùy tiện tới đây, chỉ có thể xin mọi người hãy rộng lòng tha thứ cho lỗi lầm này.”
Đồng Thanh mở lời với ngữ điệu lịch sự, khiến cho người ta không thể sinh lòng ác cảm, ngược lại còn cảm thấy thân thiết không ít: “Lần này tới đây, thứ nhất là muốn làm quen với tiên sinh Mặc Trần, thứ hai là có chút chuyện muốn bàn bạc với tiên sinh Mặc Trần.”
“Tiên sinh Đồng Thanh khách sáo quá rồi, sự xuất hiện của ngươi khiến bọn ta rất vinh hạnh.” Trần Mặc mỉm cười, bộ dáng lễ nghi không chê vào đâu được.
“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”
Tất cả mọi người mới ngồi xuống.
Những người ở trong căn phòng này đều là các nhân vật có máu mặt, cho dù chưa gặp mặt trực tiếp với nhau, nhưng cũng từng nghe nói qua một số công trạng của nhau, vậy nên tất cả bọn họ tán gẫu trò chuyện rất hài hòa.
Khoảng một tiếng sau, Đồng Thanh mới kéo chủ đề nói chuyện tới thiên hà Thạch Cam.
Bầu không khí trong phòng thay đổi ngay tức thì.
Đồ Vân và Thủy Linh lặng lẽ nhìn nhau, sau đó dựa vào ghế sô pha và bày tỏ thái độ bàng quan. Hai người có thể xác định trọng tâm trong chuyến viếng thăm lần này của Đồng Thanh là gì, vậy nên bọn họ đương nhiên sẽ không chủ động tham gia vào chủ đề nói chuyện tiếp theo.
“ Đồng Thanh mạo muội tới đây, là vì có chuyện cần thương lượng với tiên sinh Mặc Trần.” Đồng Thanh vẫn duy trì nét cười thân thiện trên khuôn mặt, nhưng lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Tiên sinh cứ nói.” Trần Mặc thản nhiên đáp trả, cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc.
“Tiên sinh có hứng thú gì với công nghệ khai phá siêu năng lực của nền văn minh Ma Diễm không?” Đồng Thanh mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Trần Mặc bằng đôi mắt đen kịt, tựa hồ muốn nhìn thấu nội tâm của Trần Mặc.
“Ta không có hứng thú.” Trần Mặc nói thẳng.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên cứng ngắc, tất cả mọi người trong phòng vô cùng kinh ngạc. Bọn họ cũng không phải người bình thường, tự nhiên có thể nghe ra thái độ chắc nịch trong giọng điệu của Trần Mặc.
Người này căn bản không nói dối.
Ngay cả Đồng Thanh cũng sững sờ trong chốc lát, hắn ta nhanh chóng thả lỏng một chút, nói với Trần Mặc: “Ngươi có thể nói ra lý do cho ta được không?”
“Ta chỉ là một người đi ngang qua, chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, căn bản không có hứng thú với những thứ khác.” Trần Mặc hờ hững nói.
Mỗi khi nghĩ đến việc bản thân đang mắc kẹt trong cuộc tranh đoạt giữa các nền văn minh cấp thần, Trần Mặc không khỏi cảm thấy buồn phiền và chán nản. Nếu không phải bị trì hoãn ở đây, hắn ắt hẳn đã quay về Trái Đất từ lâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi