Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 545: Xóa bỏ hiềm khích

Mẹ Trần tên thật là Thiệu Tuyết Mai, bà nhìn xe của Thiệu Quang Minh trên màn hình điều khiển rồi ngập ngừng nhìn về phía Trần Mặc, trong ánh mắt ánh lên một tia chờ đợi.
Nhìn thấy ánh mắt trông đợi của mẹ mình, Trần Mặc gật đầu: “Vậy thì mời họ vào nhà chơi vậy.”
Dù sao đi nữa, ấn tượng của hắn về người cậu này cũng không quá xấu. dù gì ông ấy cũng đã cho nhà hắn vay tiền để vượt qua những thời điểm khốn cùng nhất. Hắn chỉ có ấn tượng không tốt với người mợ, nhưng bà ta thì không có mặt ở đây.
Hơn nữa, cha mẹ hiện giờ cũng không còn để ý đến hiềm khích xưa kia, hắn cũng không rảnh quan tâm chuyện này.
Trần Mặc vừa dứt lời, mẹ Trần lập tức mỉm cười. Dẫu sao cũng là anh em cùng huyết thống, tất cả mọi người đều là người thân của nhau, bà không muốn trở thành thù địch với người trong nhà. Tuy nhiên, khi chị dâu ép nhà bọn họ trả tiền, Trần Mặc lúc đó đã biết ghi nhớ sự việc, bà sợ hắn sẽ gặp phải khúc mắc.
Khi thấy cảnh cửa bật mở, cơ mặt Thiệu Quang Minh giãn ra, còn tâm tình của Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Chấn Nghiệp lại vô cùng phức tạp. Rốt cuộc, ba người bọn họ cũng lái xe chậm rãi tiến vào.
Thiệu Quang Minh có làn da ngăm đen, trên người đang mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục quân đội, đại để mà nói, đây là một người đàn ông trung niên bình thường. Thiệu Chấn Nghiệp cắt húi cua, diện mạo có vẻ hiền lành, nề nếp. Thiệu Mỹ Lâm mặc một chiếc áo khoác da, đeo một cặp kính gọng đen, phảng phất phong cách văn học nghệ thuật, giống như một cô gái trẻ thời thượng.
Nhìn thấy Thiệu Quang Minh dẫn Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Chấn Nghiệp đi vào biệt thự, Trần Mặc lập tức đứng dậy, gật đầu chào ba người : "Cậu, anh họ, chị họ, vào ngồi đi."
“Ừ, được được.”
Thiệu Quang Minh nghe thấy tiếng chào hỏi của Trần Mặc, ông ta cảm thấy ngạc nhiên, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Ngư đang đứng bên cạnh hắn: “Đây là Tiểu Ngư phải không? Xinh xắn quá, rất được, Trần Mặc quả là có con mắt tinh tường.”
“Chào cậu.”
Tiểu Ngư cũng chào hỏi Thiệu Quang Minh với tư cách như một vãn bối.
Trần Mặc đã nói sự tình quá khứ với cô, dù sao đi nữa, đó cũng là chuyện hơn mười năm trước rồi. Nếu bây giờ hai nhà bỏ qua hiềm khích trước kia, khôi phục tình thân như cũ thì quá tốt.
“Ừ.”
Thiệu Quang Minh lấy hai bao lì xì từ trong túi quần, tặng cho Tiểu Ngư: “Bao lì xì của ta thì hơi nhỏ, đừng để ý nhé.”
“Cảm ơn ngươi.”
Tiểu Ngư liếc nhìn Trần Mặc, nhận được ánh mắt đồng ý của hắn thì cô mới nhận lấy bao lì xì của Thiệu Quang Minh.
“Chào cô, chào chú.”
Thiệu Chấn Nghiệp và Thiệu Mỹ Lâm chào hỏi bố mẹ Trần Mặc, sau đó chào Trần Mặc: “Em họ Trần Mặc.”
Bầu không khí hiện giờ có chút căng thẳng. Hai nhà đã không thăm hỏi nhau hơn mười năm rồi, nên ai nấy cũng đều cảm thấy xa lạ.
“Ừ, anh Chấn Nghiệp và chị Mỹ Lâm, qua đây ngồi trước đi.”
Trần Mặc nhẹ nhàng chào hỏi và ra hiệu cho ba người ngồi xuống.
“Tiểu Mặc, hôm nay ta tới đây có một vài chuyện thế này. Nghe nói là ngươi và Tiểu Ngư kết hôn, nên ta đến đây để chúc mừng.”
Thiệu Quang Minh ngồi xuống rồi nói.
“Cảm ơn.”
Trần Mặc gật gật đầu.
"Ngoài ra, ta muốn hối lỗi những gì mình đã làm không đúng trong quá khứ. Bao năm qua, ta vẫn luôn tự trách cứ mình, nhưng lại không tiện nói với nhà ngươi. Biết tin hôm nay cháu trai về quê, nên ta muốn đến xin lỗi. Ta lấy trà thay rượu, phạt một chén.”
Thiệu Quang Minh cầm chén trà lên rồi nốc cạn.
"Đều là người nhà cả mà, cũng không có thù hận gì lớn cả, chuyện cũng đã qua rồi.”
Trần Sơn Hà ở một bên nói.
“Ừ.”
Trần Mặc gật đầu, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
“Đúng vậy, đều là người nhà cả.”
Thiệu Quang Minh nở nụ cười thoải mái.
"Chấn Nghiệp và Mỹ Lâm hiện đang làm việc gì thế?"
Thiệu Tuyết Mai nhìn sang hai người ngồi bên cạnh, dù sao họ cũng là những người lớn tuổi rồi, nhiều chuyện đều có thể nhìn thấu. Bởi vì Thiệu Quang Minh không tiện mở lời, nên đành để bà dẫn dắt chủ đề này vậy.
“Cô, ta chỉ lấy bằng cấp ba chứ không thi lên đại học, cho nên thiếu thốn rất nhiều kỹ năng. Trong mấy năm gần đây, ta mở một cửa hàng bán hoa quả, sau đó tích lũy được chút ít kinh nghiệm. Ta mang số tiền tiết kiệm của ta và 50 vạn mà ngươi cho ta vay 50 vạn để mở cơ sở thu mua bán lẻ trái cây.”
Triệu Chấn Nghiệp nói ra bằng giọng điệu khẩn trương.
“Ta vừa tốt nghiệp cao học vào năm nay, hiện đã có bằng thạc sĩ quản lý, bây giờ ta đang làm trợ lý giám đốc trong một công ty nọ.”
Thiệu Mỹ Lâm cũng trả lời.
Bọn họ đều thuộc thế thệ trẻ tuổi, đương nheien đã nghe qua giai thoại lưu truyền bấy lâu nay của Trần Mặc. Đến khi đối mặt với hắn, dù rằng đều là anh họ chị họ, song bọn họ vẫn cẩn trọng lời ăn tiếng nói.
"Vậy sao? Trần Mặc, nếu trong công ty ngươi có vị trí nào phù hợp với anh họ chị họ ngươi thì hãy thu xếp nhé. Làm việc cho người khác thì chỉ là làm việc, người trong nhà còn có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Thiệu Tuyết Mai nói.
Nghe những lời này, Thiệu Quang Minh nhìn Thiệu Tuyết Mai đầy cảm kích, đồng thời càng cảm thấy có lỗi với những gì gia đình mình đã làm lúc trước.
Hôm nay, ông ta mặt dày mà dẫn hai người bọn họ tới đây, ngoài việc chúc mừng và xin lỗi, thì còn là vì chuyện này. Suy cho cùng, tương lai của con trai và con gái quan trọng hơn thể diện. Một khi được sự quan tâm đặc biệt của Trần Mặc, con trai và con gái của ông ta không lo không thể phát triển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi