Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1415: Vị trí xây dựng cổng kết nối không gian

“Tộc trưởng, sau này ngươi sẽ có toàn quyền quản lý mọi sự vụ của bộ tộc, đồng thời cũng có thể tìm một số tộc nhân hỗ trợ cho mình trong quá trình này. Dựa vào những quy tắc mà ta đã đề cập trước đó, ngươi cứ khen thưởng cho những người làm đúng, cũng như xử phạt những kẻ làm sai.”
“Được, Mặc tiên sinh.” Tuoshan nghiêm túc nói.
Ông ta biết Mặc tiên sinh đã dành cho bọn họ những điều kiện tốt nhất, bộ tộc Manshan có thể thịnh vượng hay không là phụ thuộc vào chính bọn họ.
“Mumang tiên sinh, ngươi sẽ là hiệu trưởng của trường học, chịu trách nhiệm giám sát quá trình học tập của bọn trẻ.” Trần Mặc nói với Mumang.
“Vâng thưa Mặc tiên sinh!”
Mumang nghiêm túc gật đầu, ông ta là người kế thừa tri thức của bộ tộc Manshan, tất nhiên biết rõ tầm quan trọng của tri thức quan trọng. Trước đây, mọi người trong bộ tộc phải tìm cách sinh tồn trong môi trường khắt nghiệt, cho nên ai nấy đều coi trọng sức mạnh, bỏ qua tri thức. Nhưng bây giờ, bọn họ đã chuyển vào sinh sống trong một thành phố an toàn và tiện nghi, mỗi hộ gia đình còn nhận được một lượng thức ăn nhân tạo nhất định, ai nấy đều đã có thể an tâm sinh hoạt. Vì lẽ đó, kiến thức sẽ trở thành yếu tố quan trọng nhất cho sự phát triển của bộ tộc Manshan trong tương lai.
Sau khi dặn dò một số điều cần thiết, cũng như xác nhận các quy tắc văn minh với Tuoshan một lần nữa, Trần Mặc mới quay lại phi thuyền của mình.
Thành phố hằng tinh rốt cuộc cũng đã được hoàn thiện, hắn đã có thể bắt tay vào công tác khai phá toàn bộ hành tinh Manshan, sau đó chuẩn bị cho kế hoạch rời khỏi tiểu vũ trụ và quay trở lại Trái Đất.
Hiện tại, hắn cần phải xây dựng một cổng kết nối không gian, chế tạo một chiếc phi thuyền gấp khúc không gian siêu quang tốc với tốc độ nhanh nhất.
Mặc dù việc chế tạo hai sản phẩm khoa học đỉnh cao này đòi hỏi sự hỗ trợ của cả một hệ thống công nghiệp hoàn chỉnh, nhưng nhờ vào nền tảng khoa học kỹ thuật đã có sẵn, cộng với kho tàng kiến thức từ Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, Trần Mặc hoàn toàn có đủ khả năng để phát triển một cách bùng nổ mà không gặp phải bất kỳ hạn chế nào.
“Bi bi bi…”
Vừa bước vào phi thuyền, Trần Mặc liền hứng chịu cơn tam bành từ con thú nhỏ, nó hiển nhiên đang mắng hắn vì đã bỏ mặc nó và Lang Nguyệt trên phi thuyền.
Trần Mặc trực tiếp đặt con thú nhỏ lên vai, sau đó vuốt ve an ủi nó đôi ba lần. Chờ đến khi tên nhóc này lấy lại bình tĩnh, hắn mới quay sang chào hỏi Lang Nguyệt, rồi lập tức đi vào phòng nghiên cứu của phi thuyền.
Trong phòng thí nghiệm, Trần Mặc ấn vào bản đồ sao của hệ hằng tinh.
Hệ hằng tinh này có tổng cộng 12 hành tinh, hành tinh Manshan và hành tinh thứ 5 nằm trong khu vực có thể sinh sống được. Trong số 10 hành tinh còn lại, một hành tinh đang ở giai đoạn đầu của quá trình tiến hóa, 9 hành tinh khác có môi trường quá khắc nghiệt, không thể sản sinh ra bất kỳ sinh mệnh quy mô lớn nào.
Trong khi đó, vũ trụ là môi trường chân không, không bị ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn, vậy nên đó sẽ là điểm xây dựng cổng kết nối không gian tốt nhất.
“Mặc Nữ, trình chiếu toàn bộ dữ liệu của tất cả các hành tinh trong hệ hằng tinh này.”
Trần Mặc vừa dứt lời, một loạt dữ liệu xuất hiện dày đặc trên màn hình. Trạng thái của tất cả các hành tinh được đánh dấu bằng các số từ 1 đến 12 đều được hiển thị rõ ràng, bao gồm những thông tin cụ thể liên quan đến lực hấp dẫn, chuyển động quay, độ nghiêng, cũng như thể tích, bán kính, khối lượng của hành tinh.
Chỉ cần nhìn vào các dữ liệu này, Trần Mặc đã có thể xác định vị trí của năm điểm Lagrangian của hệ hằng tinh này.
Năm điểm Lagrangian là năm nghiệm đặc biệt cho bài toán ba vật thể hạn chế, bất kỳ hệ hằng tinh nào cũng có năm điểm Lagrangian, đồng thời là những lựa chọn cực kỳ tốt để xây dựng bất kỳ cỗ máy vũ trụ quy mô lớn nào mà không cần phải phí nhiều tâm sức cho công tác bảo trì máy móc.
(*) “Bài toán ba vật thể” do Isaac Newton nêu lên từ năm 1687 nhằm nghiên cứu chuyển động của các thiên thể trong mối quan hệ tương tác hấp dẫn giữa chúng.
“Mặc tiên sinh, ngươi định làm gì tiếp theo?” Lang Nguyệt thận trọng hỏi.
“Ta chuẩn bị rời khỏi tiểu vũ trụ, bây giờ đang tìm một nơi để chế tạo cổng kết nối không gian.” Trần Mặc chỉ vào vị trí ở giữa điểm Lagrangian L1 giữa hành tinh Manshan và hệ hằng tinh.
Mười ngày sau đó, một cây trụ cơ khí mang theo vệ tinh và thiết bị thăm dò cất cánh ở thành phố Man Sơn, chĩa thẳng lên bầu trời.


“Mẹ, tại sao con lại có tên là Vô Danh?”
Tiểu Vô Danh ngồi chơi đồ hàng trong phòng khách, bất chợt ngẩng đầu lên và hỏi Tiểu Ngư, đôi mắt tròn xoe ướt át tràn đầy hoang mang tò mò.
“Cha mới là người đặt tên cho ngươi, nhưng hiện đang không có ở nhà, vậy nên chúng ta mới tạm thời gọi ngươi là Vô Danh.”
Tiểu Ngư nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tiểu Vô Danh.
Tiểu Vô Danh này có dung mạo gần như tương tự với Trần Mặc, hơn nữa còn rất thông minh và trưởng thành rất nhanh. Mặc dù chưa tròn một tuổi, cậu bé đã biết đi đứng, nói chuyện, và bắt đầu nhận biết các ký tự. Có thể xác định, Vô Danh chắc chắn là một đứa bé siêu phàm.
Trong thời điểm hiện tại, Tiểu Ngư chỉ tập trung vào việc dạy dỗ Vô Danh, còn Triệu Mẫn và Mặc Nữ quản lý tất cả các sự vụ của tập đoàn Kiến Hành Quân.
“Khi nào cha về ạ?” Tiểu Vô Danh hỏi với ngữ điệu non nớt.
“Không lâu nữa đâu! Cha ngươi hiện đang ở một nơi rất xa trong vũ trụ, nhưng dì Mặc Nữ đang chế tạo phi thuyền vũ trụ, ngay sau khi phi thuyền được hoàn thiện, chúng ta sẽ đi đón cha về.” Tiểu Ngư cười nói.
“Mẹ, vũ trụ là gì?”
“Là bầu trời đầy sao trên đầu con.”
“Cha ở trên bầu trời sao? Cha là thần tiên ạ? Lợi hại như Tôn Ngộ Không ạ?”
“Cha ngươi còn lợi hại hơn Tôn Ngộ Không, thậm chí hơn cả thần tiên! Cha ngươi có thể sáng tạo ra thế giới, Tôn Ngộ Không không làm được.”
Mẹ con trò chuyện câu được câu mất, Mặc Nữ đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi