Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1694: Kẻ bề trên?

Cuộc đấu khẩu giữa Vạn An và Trần Mặc đã lan truyền khắp toàn bộ Mộ Thị Thiên Tinh thông qua video ba chiều.
Hiện nay, rất nhiều sinh mệnh đều chú ý tới tình hình ở rừng bia Thiên Tinh, bao gồm cả bà ta.
"Có chút thú vị đấy, chưa gì hết đã có đổ máu rồi."
Hồ Băng Tâm nhìn thấy tin tức về Trần Mặc, liền tỏ ra vô cùng hứng thú. Vào thời điểm trước khi bắt đầu thịnh hội Thiên Tinh, thì sự xuất hiện của một khúc nhạc đệm như vậy đã thu hút sự chú ý của toàn bộ sinh mệnh ở Mộ Thị Thiên Tinh, bao gồm cả bà ta.
“Chú Sư, chúng ta đi xem náo nhiệt đi.” Hồ Băng Tâm cười nói.
"Phu nhân, chuyện này..."
Sư Minh không nói nên lời, phu nhân thích tham gia cuộc vui, ông ta chỉ có thể chiều theo ý bà ấy, đi theo bên cạnh bà ấy tiến về phía rừng bia Thiên Tinh.
….
….
Đấu trường lộ thiên ở tòa thành Thiên Tinh với sức chứa một triệu người trở nên đông đúc tấp nập hơn bao giờ hết, dòng sinh mệnh cuồn cuộn không ngừng đổ về từ mọi hướng hoàn toàn đủ sức lấp đầy nơi này.
Dù sao thì Mộ Thị Thiên Tinh đã ổn định quá lâu, không hề có bất kỳ cuộc chiến sinh tử nào trong những năm gần đây, vậy nên màn so tài giữa Vạn An và Khổ Nghiêu có thể được coi là một món khai vị của thịnh hội Thiên Tinh.
Trần Mặc không muốn gây ra quá nhiều ồn ào, nhưng quy định của rừng bia Thiên Bia đã nghiêm cấm các hành vi phá rối đánh nhau, vì vậy bọn họ đã đi đến đấu trường lộ thiên của tòa thành Thiên Tinh.
Lúc này, hắn đang đứng ở một bên, quan sát bóng lưng Khổ Nghiêu đang cầm trường thương ở phía trước, bọn họ hiện đang được bao quanh bởi đám đông ồn ào, đắm chìm trong một bầu không khí phảng phất ý vị của Đấu trường La Mã cổ đại.
"Các ngươi đánh cược ai thắng?"
"Nói nhảm, đương nhiên là Vạn An, vị chiến giáp sư đỉnh cấp nổi tiếng nhất Mộ Thị Thiên Tinh."
"Nhưng tên kia rốt cuộc có thân phận như thế nào vậy? Tại sao hắn lại điên khùng đến mức để cho hộ vệ dưới trướng mình so tài với danh sư, hơn nữa còn nói rằng chỉ chơi cho vui thôi."
"Ai biết được?"
"Bất quá, Vạn An lần này có chút quá phận, dù sao thì đối phương vừa mới đột phá thành sinh mệnh thần cấp, cho nên muốn bỏ qua lời mời luận bàn của hắn cũng là hợp tình hợp lý. Thế mà Vạn An hắn lại không chịu buông tha, quấy rầy đối phương hết lần này đến lần khác."
"Vạn An rất ham mê danh vọng, ngươi không biết sao? Trong những năm này, hắn ta tung hoành khắp nơi, khiêu chiến đủ loại chiến giáp sư đỉnh cấp để thu hút sự chú ý đó! Bây giờ là thời điểm thịnh hội Thiên Tinh chuẩn bị diễn ra, kẻ nào quật khởi thành công, thì nhất định sẽ nâng tầm đẳng cấp, một kẻ như Vạn An làm sao có thể bỏ qua cơ hội hư vinh phù phiếm này chứ?”
"Nhưng mà Vạn An lần này phỏng chừng tức tối lắm đây, hắn vừa bị khinh thường, vừa bị coi như mua vui, ha ha ha."
Quần chúng vây xem bàn tán xôn xao, hầu hết bọn họ đều coi trận chiến này là một trò giải trí, đồng thời cũng không cho rằng tên thị vệ vô danh kia có thể thắng được Vạn An.
Trong mỗi thịnh hội Thiên Tinh, rất nhiều thanh niên có được một chút thành tựu trong tay, liền trở kiêu ngạo đến cực hạn, rồi cuối cùng đều phải hứng chịu những đả kích nặng nề từ xã hội.
"Vạn An, đánh chết hắn , ta yêu ngươi."
Đám fan nữ đứng xem hét lên qua kênh liên lạc công cộng.
Bầu không khí bắt đầu dậy sóng.
"Vạn An, mau dạy cho hắn một bài học, ngươi đẹp trai nhất, ta yêu chết ngươi."
"Oa oa, Vạn An ca ca thật là đẹp trai, ta muốn chết, ta muốn chết vì ngươi."
"Tiến lên, đánh chết hắn chỉ với một chiêu đi."
"Vạn An ca ca, ngươi hãy mau dạy bọn hắn một bài học, cho bọn hắn biết thế nào là trời cao đất dày."
"..."
Nghe thấy giọng nói của các fan nữ, sắc mặt u ám của Vạn An mới khôi phục lại đôi chút, hắm thu dọn tâm trạng rồi cười to một tràng với âm thanh tràn đầy tự tin, đồng thời bày ra phong thái cao thủ đường đường chính chính.
Các fan nữ xung quanh càng hét to hơn, trở nên điên cuồng hơn.
"Đây là phong thái và sự tự tin của một vị danh sự."
"Đúng vậy, ta cảm thấy Vạn An cũng không để bụng thái độ khinh thường của đối phương."
"Cái này không phải bình thường sao? Vạn An là danh sư, làm sao có thể quan tâm đến một thiếu niên không biết trời cao đất rộng như vậy chứ? Lời khiêu chiến của ngài ấy chính là vinh hạnh của tên kia."
Những người vây xem tiếp tục thảo luận sôi nổi, và ai nấy đều gần như chắc chắn rằng Vạn An sẽ dễ dàng giành được chiến thắng. Đáng tiếc, trận chiến này không mở cá cược, nếu không thì bọn họ có thể đổi lấy một ít thẻ đánh bạc, thắng được một chút tiền lẻ.
………
“Chú Sư, chú nghĩ ai sẽ thắng?” Hồ Băng Tâm nhìn cảnh tượng này, đôi mắt đẹp xinh tràn đầy tò mò.
"Dựa theo tin tức bên lề, Vạn An nhất định sẽ đè bẹp đối thủ. Bất quá, những người này có lai lịch vô cùng thần bí, e rằng không đơn giản như bề ngoài."
Sư Minh đảo mắt qua đám người Trần Mặc, liền cảm thấy đối phương không hề bày ra bộ dáng ngông cuồng kiêu ngạo, mà lại phảng phất phong thái tự tin cùng bình tĩnh.
Hơn nữa, Vạn An mới là người khởi xướng trận đấu này, còn bọn họ bị ép phải nghênh chiến.
“Chú Sư, ngươi dường như rất coi trọng bọn họ? Đáng tiếc, chúng ta không biết lai lịch của bọn họ, cũng không xác định liệu có thể chiêu mộ bọn họ về dưới trướng hay không.” Hồ Băng Tâm tặc lưỡi.
"Khó." Sư Minh không chút do dự nói: "Phu nhân, người cảm thấy vị thiếu niên kia có điểm khác biệt sao?"
"Khác biệt là gì?"
"Khí chất của một kẻ bề trên."
Khí chất trên người Trần Mặc hiển nhiên là khí chất của một nhân vật đã ở địa vị cao tầng lâu năm, hiển nhiên vừa có thế lực, vừa có thực lực. Nếu không, cho dù ngu xuẩn đến đâu, hắn cũng không thể phái thị vệ đi đối phó với một vị danh sư như vậy.
Nhìn từ một góc độ khác, hắn ắt hẳn cực kỳ tin tưởng vào người thị vệ của mình, điều đó có nghĩa là người thị vệ đó chí ít là một chiến giáp sư đỉnh cấp.
"Kẻ bề trên? Càng thú vị." Hồ Băng Tâm nhìn chằm chằm vào Trần Mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi