Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1654: Ngạc Văn và Tây Nhĩ An

Trần Mặc phát hiện mình được đưa lên một con phi thuyền vũ trụ vận tải cỡ nhỏ với khoảng cách bay tối đa là mười năm ánh sáng, thường được sử dụng bởi các cá nhân và nhóm nhỏ để di chuyển cự ly ngắn, có giá khoảng chừng mấy trăm vạn tinh tệ.
Sau khi tiến hành một bước nhảy không gian, chiếc phi thuyền vũ trụ cỡ nhỏ này đã xuất hiện ở một không gian vũ trụ xa lạ, rồi bắt đầu đi đến một hành tinh tụ cư có tên là Lam Hà.
Trên cung đường này, Trần Mặc bắt gặp một số phi thuyền vận chuyển cỡ nhỏ tương tự bật tín hiệu chào hỏi về phía mình, hắn có thể nhận ra người đầu cá sấu và người đầu chim có nhân duyên cũng không tệ.
Giống như những gì Trần Mặc đã tưởng tượng, hành tinh Lam Hà không phải là nơi sinh sống của một nhóm sinh mệnh đơn nhất, mà là một tinh cầu giàu oxy điển hình, cũng như đa chủng tộc từ cấp đỏ đến cấp lam.
Từ thông tin mà người đầu cá sấu và người đầu chim, hành tinh Lam Hà có khí hậu và thổ nhưỡng phù hợp để trồng trọt, cho nên các loại trái cây miệt vườn ở đây rất ngon lành và hợp khẩu vị của hầu hết mọi sinh mệnh. Vì lẽ đó, những cư dân nơi này thường sẽ xuất khẩu đặc sản trái cây sang các hành tinh và thiên hà tụ cư ở xung quanh.
Tuy rằng nền kinh tế của hành tinh Lam Hà không được đánh giá cao trong thiên hà Lam Hà, nhưng đối với các sinh mệnh của hành tinh Lam Hà mà nói, đời sống sinh hoạt ở đây rất yên bình và hạnh phúc.
….
….
Trong lúc trò chuyện, Trần Mặc dần dần cũng biết tên của người đầu cá sấu và người đầu chim.
Ngạc Văn và Tây Nhĩ An.
"Ông chú Ngạc Văn, ông chú Tây Nhĩ An, các ngươi đã về rồi sao?"
Trên đường về nhà, rất nhiều sinh mệnh đều cúi đầu chào hỏi với Ngạc Văn và Tây Nhĩ An, bọn họ cũng lập tức phất tay đáp lễ.
Tại thị trấn nhỏ bé này, hai ông chú Ngạc Văn và Tây Nhĩ An vẫn có chút tiếng tăm. Bởi vì bọn họ thường xuyên di chuyển đến các thiên hà xung quanh, vận chuyển hàng hoá xuất nhập khẩu giữa hành tinh Lam Hà và một số hành tinh có sự sống, hơn nữa còn sở hữu phi thuyền cỡ nhỏ và chiến giáp cao cấp của riêng mình, vậy nên cũng được coi là giàu có.
Mặc dù Ngạc Văn và Tây Nhĩ An trông không đẹp mắt, đôi khi còn nói năng chua ngoa, nhưng bọn họ lại có trái tim nhân hậu và thích giúp đỡ người khác, cho nên cũng rất được lòng rất nhiều người.
Các sinh mệnh ở đây thường sẽ nhờ vả hai người bọn họ tìm mua những món đặc sản từ hành tinh nào đó ở xung quanh. Thậm chí, rất nhiều sinh mệnh trẻ tuổi còn coi Ngạc Văn và Tây Nhĩ An là hình mẫu lý tưởng của mình.
"A Khắc Tư, ta đã mua rượu lưu huỳnh mà ngươi cần rồi đây! Nhưng ngươi phải nhớ ít uống thôi."
"Được, được, cảm ơn nha."
"Chú đầu chim, sinh mệnh mà ngươi đang cõng trên vai là ai vậy? Bạn mới à?"
“Một người may mắn sống sót sau vụ tai nạn vũ trụ, nhưng lại xui xẻo bị chúng ta nhặt được.” Tây Nhĩ An nói bằng ngữ khí giống như chim sáo.
"Xin chào, anh trai xui xẻo."
"...Xin chào." Vầng trán Trần Mặc hiện đầy hắc tuyến.
"Đầu hói, những động cơ chính hãng mà ngươi cần mua thực sự rất đắt tiền, nếu cộng với phí vận chuyển, thì chúng có giá tổng cộng là mười ba vạn tinh tệ, ngươi vẫn còn thiếu ta năm vạn tinh tệ."
Ngạc Văn dừng lại trước một cửa hàng nhỏ, ném chiếc hộp nhỏ đến ông chủ đầu hói.
"Cảm ơn, ngươi đã giúp ta tiết kiệm thêm ba vạn rồi! Đứa trẻ nhà ta muốn đến trường đào tạo chiến giáp sư, cho nên ta muốn chuẩn bị một bộ giáp xịn xò một chút cho hắn, dù sao thì việc này không thể qua loa đại khái được." Ông chủ đầu trọc đưa một tấm thẻ tinh tệ cho Ngạc Văn.
Hai ông chú này cũng kiêm chức đại lý mua hàng, bọn họ đưa đồ suốt dọc đường, sau đó mới lái xe bay về nhà.
Ngạc Văn và Tây Nhĩ An sống với nhau trong ngôi nhà rộng rãi.
Bọn họ đều độc thân, hơn nữa còn đang trong giai đoạn lập nghiệp, cho nên trong nhà chỉ có hai người.
Trần Mặc được Ngạc Văn và Tây Nhĩ An khiêng về nhà, sau đó lại được người máy khiêng đến sô pha.
"Ngươi có muốn trị liệu không? Mặc dù dịch thể trị liệu cũng không rẻ, nhưng ta có thể trả trước giúp ngươi. Chờ đến khi người nhà của ngươi tới đây, thì ngươi kểu bọn họ trả tiền cho ta là được." Ngạc Văn hỏi.
“Không chữa hết được đâu.” Trần Mặc nói.
“Còn có vết thương không thể chữa trị bằng dịch thể trị liệu sao?” Tây Nhĩ An kinh ngạc nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Thương thế của ta có chút đặc biệt.” Trần Mặc cười khổ.
"Vậy ngươi có nhớ số liên lạc ở nhà không? Mau mau liên hệ người nhà đến đón ngươi."
"Nhà ta ở siêu đám thiên hà Kình Ngư – Song Ngư, cách nơi này khoảng chừng 60 tỉ năm ánh sáng."
"Nếu như muốn liên lạc lượng tử với khoảng cách xa như vậy, thì phải bỏ ra số tiền rất lớn đó nha! Chúng ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng tạm thời không có khả năng." Giọng nói líu lo giống như chim sáo của Tây Nhĩ An tràn đầy tiếc nuối.
"Cách đây một thời gian, trạm liên lạc lượng tử của thiên hà Tiểu Hà đã gặp phải trục trặc, vậy nên trước khi các kỹ sư từ trụ sở chính của Tập đoàn truyền thông vũ trụ tới đây sửa chữa nó, chúng ta không có cách nào kết nối với các nơi khác trong vũ trụ. Ngươi thực sự quá xui xẻo."
"..." Trần Mặc chỉ có thể chấp nhận số phận của mình.
"Chúng ta còn chưa biết tên ngươi?"
"Ta tên Trần Mặc."
"Cái biệt danh 'kẻ xui xẻo' vẫn êm tai hơn."
"Ta nghĩ “người may mắn” nghe hay hơn."
"..."
Ngạc Văn và Tây Nhĩ An nói khá nhiều, nhưng bọn họ đều là những người tốt bụng, thậm chí còn tình nguyện chăm sóc Trần Mặc. Hai người bọn họ mua một chiếc xe lăn thông minh cho Trần Mặc, giúp hắn tạm thời ổn định cuộc sống.
Mặc dù các người máy trong nhà của Ngạc Văn và Tây Nhĩ An có thể giúp Trần Mặc di chuyển xung quanh, nhưng hắn vẫn thích ngồi trên chiếc xe lăn thông minh để dễ dàng tự do hoạt động hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi