Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 528: Bắt quả tang lần hai

"Lại đang suy nghĩ về việc nghiên cứu sao?"
Trông thấy dáng vẻ ưu tư của Trần Mặc, sự lo lắng lại xuất hiện trên khuôn mặt của Tiểu Ngư.
"Ta đang suy nghĩ một vài vấn đề."
Trần Mặc cũng không nỡ lừa gạt Tiểu Ngư nữa, cho nên thẳng thắn nói ra sự thật. Có điều, Tiểu Ngư không thể biết vấn đề cụ thể là gì, dù sao [Công Nghệ Phản Ứng Nhiệt Hạch Có Điều Khiển] là một loại kỹ thuật vô cùng nhạy cảm. Hắn không để cô biết, ngược lại là vì muốn bảo vệ cô.
"Trần Mặc, ngươi đã đồng ý với ta rằng sẽ nghỉ ngơi một thời gian rồi mà, không cần phải nghiên cứu máy chiếu nữa đâu."
Tiểu Ngư nắm chặt tay Trần Mặc, thần sắc khẩn cầu ngập tràn trong đáy mắt.
"Ta đã đồng ý với ngươi ngay sau khi nghiên cứu xong thì sẽ tổ chức hôn lễ mà. Ngươi không muốn hôn lễ ư?"
Trần Mặc nhéo nhẹ má của cô mà nói.
"Ta không cần tổ chức hôn lễ gì cả. Ta chỉ muốn người thật khỏe mạnh mà thôi."
Nghe được câu nói này, Trần Mặc tràn đầy cảm xúc xúc động trong lòng. Hắn biết kết hôn là sự kiện thiêng liêng nhất trong cuộc đời người con gái, đồng thời là một nghi thức mang ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với cuộc sống sau này của hai người. Thế mà Tiểu Ngư chẳng nghĩ ngợi gì đã muốn hi sinh cho hắn, điều này chứng tỏ lòng cô kiên định tới nhường nào..
"Được rồi, ta không nghiên cứu máy chiếu ba chiều nữa, cho dù có muốn nghiên cứu thì cũng phải đợi Tiểu Ngư nhà ta bằng lòng mới bắt tay vào làm, còn bây giờ thì ta sẽ tập trung nghỉ ngơi. Như vậy được rồi chứ!?"
"Ừm."
Sau khi nhận được lời khẳng định từ Trần Mặc, Tiểu Ngư mới lộ ra nụ cười, cầm một miếng táo đưa cho Trần Mặc: "Ăn táo đi."
"Ngươi phải thơm ta một miếng thì ta mới ăn."
Trần Mặc ôm chặt lấy eo của Tiểu Ngư, kéo cô vào trong ngực mình, vừa cười vừa nói một cách xấu xa.
“Làm gì có ai như ngươi chứ, ấu trĩ."
Tiểu Ngư ngả vào lòng Trần Mặc, ánh mắt dần trở nên mập mờ, thoáng liếc nhìn về phía cửa phòng bệnh, đảm bảo rằng sẽ không có ai vào thì mới ngẩng đầu hôn hắn tới nửa phút sau mới buông ra.
"Ăn có ngon khôn?"
"Chà, để ta xem nào, là môi của Tiểu Ngư nhà ta vừa thơm vừa ngọt ngào, hay là táo ngọt đây?"
"Xấu xa, ngươi chỉ biết bắt nạt ta thôi."
Lạch cạch. . .
Ngay lúc hai người vẫn đang lười biếng ngả ngớn vào nhau thì cửa phòng mở ra, tiếng bước chân vội vã tràn vào trong trong phòng.
"Tiểu Mặc..."
Giọng nói tràn ngập lo lắng vừa vang lên, lập tức khựng lại.
Khi Tiểu Ngư nhìn thấy mẹ Trần, Trân Di và Hân Hân, ba người đang đứng ở cửa phòng, nhìn bọn họ với ánh mắt đầy kỳ lạ, cô mới nhận ra mình vẫn đang ở trong lòng Trần Mặc.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, mặt Tiểu Ngư đỏ bừng đến tận mang tai, vội vàng thoát khỏi vòng tay của Trần Mặc.
"Mẹ, Trân Di, sao mọi người lại đến đây?"
"Nghe nói Tiểu Mặc bị ốm, nên ta mới ghé thăm một tí. Không làm phiền các ngươi nữa!" Trân Di nhìn Tiểu Ngư, nở một nụ cười đầy kỳ quái.
"Không... Không đâu."
Tiểu Ngư vội vàng xua tay: "Bác gái, Trân Di, mọi người ngồi xuống đi, ngồi xuống rồi hẳn nói chuyện."
Tiểu Ngư cảm thấy hai má mình nóng bừng lên, hôm nay cô đã bị bắt quả tang khi đang ôm ấp thân mật những hai lần.
Lúc bị Triệu Mẫn bắt gặp, Tiểu Ngư chỉ cảm thấy có chút ngại ngùng, dù sao cô cũng bị Triệu mẫn trêu chọc đã quen, cho nên cũng chẳng sao cả. Nhưng khi người lớn tuổi trông thấy cảnh tượng thân mật của hai người, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ muốn đào hố chui xuống đất luôn.
Ngay cả Trần Mặc, một người bình thường luôn mặt dày cũng có chút xấu hổ.
"Mẹ ơi, sao mẹ không gõ cửa?"
"Sao cơ? Là tại mẹ không gõ cửa chứ gì? Bị ốm mà cũng không báo cho gia đình một tiếng, nếu như không có Hân Hân thì chúng ta cũng không biết tin tức gì của ngươi.”
Giọng điệu của mẹ Trần mang theo một chút khiển trách, bà quan sát Trần Mặc một lúc, nhận thấy hắn không có biểu hiện ốm đau quá nghiêm trọng, cho nên mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ, ta đã lớn rồi. Mỗi lúc ta bị cảm, ốm nhẹ hay sốt mà phải thông báo cho gia đình, thì không phải chỉ càng khiến cha mẹ thêm lo lắng thôi sao? Ta đã có Tiểu Ngư ở bên chăm sóc rồi. Bây giờ ta đang rất khỏe mạnh, mẹ không thấy đấy ư?"
"Ngươi vẫn bị cảm à? Vừa rồi ta hỏi bác sĩ, bác sĩ nói có thể ngươi đã làm việc quá căng thẳng, nên thần kinh bị mệt mỏi và dẫn đến hôn mê."
Mẹ Trần khẽ sụt sùi.
"Mẹ, là lỗi của ta..."
Tiểu Ngư vội vàng nói.
"Tiểu Ngư, đừng nói đỡ cho hắn. Ta biết ngươi quan tâm đến hắn. Mặc dù ta không đọc nhiều sách nhưng ta vẫn hiểu một số chuyện. Suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu cái này nghiên cứu cái kia, nhưng mà chẳng bao giờ thấy cùng Tiểu Ngư nghiên cứu cho ta một đứa cháu để bế bồng."
Phụt...
Nghe đến câu cuối cùng, Trần Mặc suýt sặc nước miếng, Tiểu Ngư ngồi bên Trần Mặc thì cúi gằm đầu xuống, ngay cả mẹ con Trân Di và Trương Hân Hân cũng không nhịn được cười.
"Khụ khụ, mẹ... à, bố, bố không sao chứ?"
Trần Mặc hơi xấu hổ nên đột ngột chuyển chủ đề.
"Bố ngươi cùng chú ngươi và cả bố Tiểu Ngư nữa, cả ba người họ đã hợp tác vơi nhau để khai trương một siêu thị hải sản. Những kinh nghiệm và các mối quan hệ trước đó của ba Tiểu Ngư và chú của ngươi đều vô cùng hữu ích. công việc kinh doanh đang dần dần đi vào quỹ đạo. Bố ngươi cũng đang giúp đỡ bọn họ, không phải ở nhà quá nhiều mà sinh buồn chán, sức khỏe cũng rất tốt. Ta bình thường ở nhà cũng không có việc gì làm, rảnh rỗi đến mức sinh bệnh, nếu có một đứa nhỏ để ôm thì thật tốt biết mấy."
"Mẹ, ta đang cố gắng thụ thai, ngươi có thể có cháu trai vào năm sau."
Tiểu Ngư nghe thấy niềm ước ao trong giọng điệu của mẹ Trần, cô bèn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi