Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 712: Về trường

"Vậy sao?"
Sau khi trầm mặc suy nghĩ, hắn gật đầu đồng ý: "Được, ta sẽ về đó một chuyến. Chiều thứ bảy tuần này đúng không? Ta sẽ giành ra thời gian một buổi đến đó."
"Được, vậy ngươi làm việc đi.”
Trần Mặc kết thúc cuộc gọi video ba chiều với Triệu Mẫn, sau đó lại đi đến phòng thí nghiệm [Vòng Sao]. Bây giờ, hắn nằm mơ cũng đều mong muốn [Vòng Sao] sẽ sớm hoàn thành, để hắn có thể sớm tiến hành nghiên cứu phản ứng tổng hợp hạt nhân có kiểm soát càng sớm càng tốt.
Ngay khi Trần Mặc đến khu vực lắp đặt thiết bị [Vòng Sao], nhóm nghiên cứu viên và Vạn Viễn Hi đều thi nhau chúc mừng hắn, sắc mặt của mọi người đều tràn đầy ngưỡng mộ và kính phục.
Trần Mặc đã giành được giải thưởng Nobel, danh hiệu quý giá nhất đối với những người nghiên cứu khoa học. Hơn nữa, hắn còn giành được giải Nobel Vật Lý, một lĩnh vực vật lý có sức nặng nhất nhì trong số các ngành khao học. Trần Mặc trẻ tuổi hơn bọn họ rất nhiều, nhưng những thành tựu của hắn là thứ mà cả đời bọn họ cũng khó có thể đạt được.
Vốn dĩ, các nhân viên nghiên cứu này đều là học vị sau tiến sĩ, khi so với những người đồng trang lứa khác, bọn họ đều là những nhân tài hiếm có khó tìm. Tuy nhiên, bọn họ đã phát hiện, bản thân chỉ là người bình thường khi đứng trước Trần Mặc.
Không so sánh thì không có đau thương, bọn họ được sinh ra cùng thời đại với nhận vật truyền kỳ, đây là một điều may mắn, nhưng cũng là nỗi bi ai.
"Cảm ơn mọi người, nhưng chúng ta hãy tạm gác giải thưởng sang một ban. Trong thời gian này, mọi người làm việc chăm chỉ một chút, tranh thủ thời gian, chế tạo và lắp đặt thiết bị [Vòng Sao] càng sớm càng tốt, đây mới là ưu tiên hàng đầu của chúng."
Trần Mặc nhìn thiết bị chưa hoàn chỉnh trước mặt rồi nói với giọng điệu nghiêm túc.
"Được."
Nghe thấy lời nói của Trần Mặc, tất cả mọi người đều lấy lại tinh thần.
Thiết bị [Vòng Sao] mới là thứ quan trọng nhất ở thời điểm hiện tại, Viện Khoa học Hoàng gia Thụy Điển chỉ mới công bố tên những người đoạt giải Nobel mà thôi, còn hai tháng nữa thì Trần Mặc mới đứng trên bục nhận giải.
Hai tháng này đủ để làm rất nhiều việc.
"Bước tiếp theo, chúng ta sẽ lắp đặt bộ phận phân kỳ, các ngươi hãy làm theo các bước được biểu thị trong mô hình ba chiều. Bộ phận này vô cùng quan trọng, nên khi lắp đặt, mọi người cần đặc biệt chú ý, tránh để xảy ra sai sót."
Các nhà nghiên cứu lại một lần nữa đắm chìm trong thiết bị [Vòng sap].
“Viện sĩ Trần, vật liệu làm dây dẫn trong 'trụ sao' đó, ngươi thật sự không thể cho ta xem một chút sao?”
Vạn Viễn Hi tiến lại gần Trần Mặc, mặt dày ngỏ lời
"Tạm thời không thể.”
Trần Mặc lắc đầu.
“Ngươi nói qua cũng được, nó có tính chất và tính năng đặc biệt là gì vậy?”
Vạn Viễn Hi xoa hai tay vào nhau, dáng vẻ vô cùng khao khát.
Ông ta là một trong những người phụ trách chính công trình lắp đặt thiết bị [Vòng Sao], nhưng Trần Mặc vẫn luôn giữ bí mật các công nghệ then chốt bên trong đó, điều này khiến ông ta không thể không tò mò.
Để thấy được sự đặc biệt của những vật liệu đó, Vạn Viễn Hi đã hy sinh bộ mặt già nua này, trơ trẽn cầu xin Trần Mặc.
Dù sao, nền khoa học kỹ thuật Trung Quốc có thể phát triển mạnh mẽ như ngày nay đều docác bậc thầy đời trước đã mặt dày học tập muôn phương, ông ta đương nhiên cũng học được kỹ xảo này.
(=)))) )
“Bây giờ chưa phải lúc công bố đáp án, đừng nóng vội, ngươi sẽ được biết nhanh thôi.”
Trần Mặc không quan tâm đến sự tò mò của Vạn Viễn Hi: “Việc tiêu hóa những lý luận như thế nào rồi?”
"Cũng ổn, ta cũng đã có hàng chục năm kinh nghiệm nghiên cứu plasma nhiệt độ cao rồi. Lý luận này với lý luận ban đầu, tuy phương pháp khác nhau nhưng hiệu quả như nhau, thu hoạch cũng không nhỏ, nhưng chúng ta cần tìm cơ hội để tổng kết thực tiễn.”
Vạn Viễn Hi nói.
“Vậy thì tốt.”
Trần Mặc nói.
Hiện tại, hắn tạm thời không có nhân sự chuyên về lĩnh vực phản ứng tổng hợp hạt nhân. Đây là một công nghệ kỹ thuật rất quan trọng, nên càng ít người ngoài tiếp xúc càng tốt. Vì vậy, Trần Mặc sẽ giữ đám người Vạn Viễn Hi để trợ giúp các công trình nghiên cứu sau này của hắn.
….
….
Đứng trước Đại học Tân Hải, Trần Mặc nhìn cánh cổng vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ, trong lòng không khỏi xúc động.
Chính tại nơi này, hắn đã nhận được cơ duyên quan trọng nhất trong cuộc đời mình, thậm chí còn thay đổi vận mệnh sau này.
Tiến trình xây dựng [Vòng Sao] có sự giúp sức bởi đội ngũ robot thông minh, cộng thêm các phép tính toán chuẩn xác của Mặc nữ, nên tiến độ lắp ráp diễn ra rất nhanh.
Khi nhà trường gửi thư mời, hắn bèn tranh thủ lúc rãnh rỗi trở về trường cũ của mình một chuyến.
“Anh trai.”
Ngay khi xe của Trần Mặc đến trước thư viện, Trương Hân Hân liền chạy tới, nắm lấy cánh tay của Trần Mặc: “Cuối cùng ngươi cũng chịu ra ngoài gặp gỡ mọi người rồi.”
"Sao lại nói ta cuối cùng cũng chịu ra ngoài gặp gỡ mọi người? Xem ta là trạch nam thích ở ẩn trong nhà sao?”
Trần Mặc vuốt ve đầu Trương Hân Hân: "Ngươi thi thạc sĩ sao rồi? Có chịu nhiều áp lực không?”
Trương Hân Hân đã theo học tại đại học Tân Hải hơn ba năm, nhưng số lần hắn đến đây cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một mặt vì thân phận của hắn có chút nhạy cảm, mặt khác, Trần Mặc cũng muốn bảo vệ Trương Hân Hân bằng cách cho cô ấy một môi trường học tập yên ổn.
“Cũng ổn, cũng không khác lúc thi đại học là mấy.”
Trương Hân Hân nói.
“Nếu thi đỗ nghiên cứu sinh của Đại học Thủ đô, ngươi hãy học gộp thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi học xong thì đến giúp ta quản lý công ty.”
Trần Mặc nói.
Chờ đến khi Hân Hân thi đậu thạc sĩ, hắn sẽ đặc biệt mời một gia sư đến dạy bổ túc cho cô. Nếu Hân Hân không thể tự thi đỗ, hắn sẽ nghĩ cách để cho cô ấy đi học ở một môi trường khác.
"Ta muốn tự mình kinh doanh riêng."
"Óc nháy bén của ngươi không cao bằng Tiểu Man, Tiểu Man có thể suy nghĩ tường tận,thậm chí biết tận dụng tài nguyên mà ta mang lại để phát triển. Ngươi sao lại ngốc như vậy chứ? Trong nhà có cây to rồi, còn muốn ra ngoài tự mình trồng một cây khác để che mát.”
Trần Mặc gõ nhẹ vào đầu Trương Hân Hân, sau đó xoay người mở cốp xe.
"Anh trai mua đồ ăn vặt cho ngươi, nếu học hành mệt moi thì ăn lấy sức. Còn có, đây là những món mỹ phẩm và quần áo ngươi thích, đều là chịu dâu Tiểu Ngư mua cho ngươi đấy. Hiện tại, Tiểu Ngư đang mang thai nên không tiện đến đây. Ta đang bận nghiên cứu, nếu ngươi có thời gian rảnh thì hãy qua đó trò chuyện với Tiểu Ngư.”
“Biết rồi, ta cảm ơn anh trai.”
Trương Hân Hân vui vẻ vô cùng khi nhìn hai chiếc hộp lớn.
"Chờ đến khi thi đỗ nghiên cứu sinh rồi, ngươi muốn cái gì thì anh trai cũng sẽ cho hết, cố gắng lên.”
“Được.”
Trương Hân Hân ngoan ngoãn gật đầu: “Anh trai, vậy ta về kí túc xá thay đồ trước, lát nữa còn muốn nghe buổi tọa đàm của ngươi. Cả lớp bốc thăm để lấy chỗ, mấy chục người mà chỉ được mười chỗ, may mà ta rút trúng, nếu không phải đi cửa sau rồi.”
"Được, đi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi