Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 196: Buổi lễ trao tặng (1)

“Tên nhà giàu này, mau mời cơm.”
Lưu Đức mở lời.
“Được thôi.”
Trần Mặc lập tức gật đầu: “Đi đâu ăn cũng được.”
“Chúng ta đã từng thề là sẽ thất bại cùng nhau, kết quả ngươi lại âm thầm trở mình làm nam thần, ngươi muốn chúng ta phải sống sao đây?”
Câu này của Chúc Cương đã nói thay nỗi lòng của mấy người bọn họ.
“Đợi đã, ta phải chụp hình chung với tỷ phú, đăng lên vòng bạn bè giả trang bức. Bạn cùng phòng ký túc xá của ta có nhiều tiền như vậy, nếu ta có đi chém gió thì cũng có thể thêm vào người chịu nghe.”
Cái tên Phổ Nguyên nhỏ con nhất, lập tức lấy điện thoại ra chạy đến bên cạnh Trần Mặc, xếp bàn tay thành hình cây kéo.
“Ta cũng chụp.”
Tên mập cũng lấy điện thoại di động ra: “Chụp chung thêm một tấm nữa đi.”
Mấy người trong ký túc xá náo loạn một trận, bọn họ vừa mới đăng hình lên vòng bạn bè không bao lâu, mấy bạn học ở phòng bên cạnh cũng chạy qua để chụp ảnh cùng Trần Mặc.
Chủ tịch của công ty Kiến Hành Quân là một truyền kỳ trong trường, giờ mà không chụp cùng, sau này bọn họ sẽ không còn cơ hội nào tốt như vậy nữa.
Trần Mặc mời mấy người trong phòng ký túc đi ăn cơm, bọn họ cũng không bởi vì thân phận của hắn mà cư xử khác xưa. Bữa tối ngày hôm đó tràn ngập tiếng cười, bọn họ cùng nhau kể lại một vài chuyện thú vị trong cuộc sống đại học, hoặc bàn về một vài dự định trong tương lai. Sau khi tốt nghiệp, bọn họ sẽ phải tự đi trên con đường của riêng mình.
Trong khoảng thời gian ở cùng với nhau, giữa bọn họ thi thoảng cũng nảy sinh mâu thuẫn nhưng đều nhanh chóng được dập tắt, dù quan hệ không đến mức sắt son, nhưng bọn họ vẫn xem nhau như những người bạn tốt.
Sau khi uống rượu xong, Trần Mặc từ biệt với mấy người bọn họ rồi vội vàng trở về biệt thự của mình.
….
….
Sáng hôm sau, sau khi nhận được điện thoại báo thức của Tiểu Ngư, Trần Mặc lập tức rời giường rồi chạy tới trường học. Hôm nay là ngày tổ chức lễ trao tặng ở trường Đại học Tân Hải, hắn cần phải tham gia buổi lễ rồi còn lên bục diễn thuyết.
Bên ngoài trường học, Tiểu Ngư, Lý Lăng Phong, Lý Nhược Hi, hiệu trưởng Khưu Quốc Phong và một số giáo viên khác đang đứng chờ ở cổng chính. Nhìn thấy xe chở Trần Mặc dừng lại, một đoàn người lập tức đi lên nghênh đón.
“Bạn học Trần Mặc, ta có chuyện cần phải xin lỗi với ngươi.”
Sau khi nhìn thấy Trần Mặc, Khưu Quốc Phong lập tức mở miệng nói: “Bởi vì có quá nhiều sinh viên đăng ký nghe ngươi diễn thuyết, khán phòng trong kế hoạch ban đầu không thể chứa đủ, cho nên tối qua chúng ta đã quyết định thay đổi địa điểm thành quảng trường. Vì sợ quấy rầy ngươi lúc đêm khuya, nên chúng ta cũng không kịp báo cho ngươi biết.”
“Vậy à? Không sao đâu, đều giống nhau cả.”
Trần Mặc trả lời hiệu trưởng. Đối với hắn mà nói, đó cũng chỉ đổi một cái sân khấu khác mà thôi, mình diễn thuyết ở đâu cũng vậy.
“Chương trình buổi lễ trao tặng ngày hôm nay là như thế này......”
Tiểu Ngư bước đến bên cạnh Trần Mặc, sau đó bắt đầu giới thiệu với hắn về chương trình buổi lễ ngày hôm nay.
Chẳng mấy chốc, một đoàn người đã đi đến bên ngoài quảng trường. Bọn họ vừa xuất hiện, những sinh viên ngồi đợi trong sân quảng trường nãy giờ cũng bắt đầu náo loạn hết cả lên. Đám đông quay đầu nhìn về phía bọn họ, ngay sau đó, một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên.
Các phóng viên truyền thông đã tới quảng trường từ sáng sớm, sau khi nghe thấy động tĩnh, bọn họ lập tức lia ống kính về phía Trần Mặc.
Công ty Kiến Hành Quân đang là huyền thoại trong giới thương nghiệp trong nước, tổng giám đốc Triệu Mẫn của bọn họ đã từng xuất hiện trước ống kính vô số lần, hoàn toàn được xem là một người có tầm ảnh hưởng trên mạng. Thế nhưng, vị chủ tịch Trần Mặc này, với tư cách là người nắm quyền tối cao nhất trong công ty Kiến Hành Quân, lại chưa từng lộ diện trước công chúng bao giờ. Cho đến ngày hôm qua, các bài đăng cùng tin đồn từ Đại học Tân Hải đã cho tiết lộ với bọn họ về danh tính của nhân vật cấp cao này.
Biết được hôm nay Trần Mặc sẽ có bài phát biểu tại Đại học Tân Hải, không ít phóng viên như ngựa không dừng vó, đi suốt đêm để đến thành phố Tân Hải.
Trần Mặc nhìn đám đông chằng chịt trước mắt, trong lòng hắn bỗng cảm thấy không nói nên lời. Chẳng trách bọn họ phải thay đổi địa điểm tổ chức, đoán chừng ở đây ít nhất sáu, bảy ngàn người, hơn một nửa sỉ số sinh viên trong trường đều đã đến đây.
Nhiều tập thể lớp học cùng nhau đến lắng nghe bài diễn thuyết Trần Mặc. Hắn không hề biết rằng, vì buổi lễ này mà trường học đã đặc biệt cho tất cả sinh viên nghỉ một ngày. Trần Mặc cũng không ngờ, lần diễn thuyết đầu tiên của mình lại có nhiều người đến xem như vậy.
Sau khi Trần Mặc ổn định chỗ ngồi, tiếng vỗ tay mới bắt đầu ngừng, cảnh tượng xung quanh yên tĩnh trở lại. Chỉ là hắn vẫn không quen đối mặt với đông đảo ống kính của phóng viên.
Ngay khi buổi lễ bắt đầu, Khưu Quốc Phong liền bước lên trên sân khấu.
Lúc này, cả người Khưu Quốc Phong tràn đầy khí lực, ông ta sửa sang micro trước mặt rồi mở miệng nói: “Ta biết, hôm nay các người không phải đến xem lão già như ta diễn thuyết.”
Ông ta vừa dứt lời, bên dưới khán đài lập tức phát ra tiếng cười điên cuồng, kèm theo tiếng vỗ tay cuồng nhiệt. Bọn hắn đã được lĩnh hội sự hài hước của hiệu trưởng trong buổi lễ khai giảng rồi, nhưng không nghĩ tới lần này ông ấy lại tự giễu chính mình như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi