Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 163: Thu thập dữ liệu vận động của con người (1)

Thôi cứ thử khởi động đi đã rồi tính tiếp!
Hắn bật nguồn, máy cảm biến laser giữa hai mắt và ngực của robot sáng đèn.
Hoạt động rồi!
Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm.
“Mặc Nữ, ngươi có thể kết nối với nó không?”
Trần Mặc lên tiếng hỏi.
“Có thể.”
Giọng nói non nớt của Mặc Nữ vang lên.
“Bây giờ ngươi hãy điều khiển nó đứng lên thử xem. Ngươi không cần xâm nhập vào máy tính bên trong đâu, nó không chịu nổi sự vận hành của ngươi. Ngươi chỉ cần điều khiển nó di chuyển theo mệnh lệnh là được rồi. Bây giờ bắt đầu đi.”
Trần Mặc nói.
“Vâng.”
Mặc Nữ vừa dứt lời, robot trên bàn thí nghiệm đã ngồi dậy.
Sau khi robot ngồi dậy, Trần Mặc nhìn máy tính để kiểm tra các thông số của nó có gì bất thường hay không. Đây là bản thiết kế hắn nhận được từ Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, có lẽ sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
“Bây giờ xuống đất và đi thử xem.”
Kẹt kẹt... Ầm!
Robot vừa đứng trên mặt đất đã mất thăng bằng, ngã thẳng xuống đất.
“Thiết bị thăng bằng có vấn đề sao?”
Trần Mặc ngồi khuỵu xuống kiểm tra.
“Anh Mặc, thiết bị thăng bằng vẫn hoạt động tốt, là do ta không có dữ liệu cụ thể về việc đi lại và đứng thẳng nên không thể điều khiển robot hoạt động với cường độ phù hợp.”
Mặc Nữ cho biết.
“Làm sao để biết được?”
Trần Mặc hỏi.
“Chỉ cần khảo sát dữ liệu vận động của một người đang đi bộ thì ta có thể điều khiển robot bắt chước lại tư thế di chuyển của người đó.”
Mặc Nữ trả lời.
“Vậy chúng ta bắt đầu khảo sát vào ngày mai, bây giờ cũng không gấp.”
Trần Mặc tắt nguồn robot, ôm nó đặt lại trên bàn thí nghiệm rồi dùng vải che lại. Xong xuôi mọi việc, hắn bấm điện thoại gọi Triệu Mẫn.
“Có chuyện gì vậy chủ tịch?”
“Ngươi cho người đem hai cái máy chạy bộ lên phòng thí nghiệm nha, ngày mai ta cần dùng.”
“Được.”
Triệu Mẫn đồng ý mà không hỏi gì thêm.
…..
….
Sáng hôm sau, khi Trần Mặc và Tiểu Ngư vừa bước ra khỏi biệt thự thì đã có một chiếc xe đã dừng sẵn ở đó chờ hai người. Vương Hải bước xuống xe, mở cửa cho bọn họ.
Khi nhìn thấy Vương Hải, Trần Mặc cười vui vẻ: “Ngươi về rồi.”
Trong khoảng thời gian này, Trần Mặc đã yêu cầu Triệu Mẫn cử người theo sát sự việc của Vương Hải. Bởi vì lần nổ súng khi đó, hắn đã trở thành đối tượng bị điều tra sát sao.
“Vì hai tên kia không chịu khai báo nên ta tạm thời được tại ngoại sau khi đóng tiền bảo lãnh.”
Vương Hải gật đầu đáp lại.
“Có ai kiếm chuyện với ngươi không?”
Trần Mặc hỏi.
“Không có.”
Vương Hải cười nói.
“Chúng ta lên xe thôi.”
Trần Mặc nói với Tiểu Ngư đang đứng bên cạnh. Vì Tiểu Ngư vẫn còn ở đây nên hắn và Vương Hải cũng không tiện trao đổi quá nhiều. Có một số việc, Tiểu Ngư biết càng ít càng tốt, còn hắn sẽ gánh vác những chuyện đó thay cô.
“Vương Hải, khi đi ngang qua trung tâm thương mại thì dừng một chút, ta cần mua một ít đồ.”
Trần Mặc nói.
“Được.”
Vương Hải gật đầu, con mắt thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu.
Không lâu sau, xe dừng bên ngoài trung tâm thương mại, Trần Mặc dặn Tiểu Ngư chờ trên xe rồi mới đi vào bên trong. Mười phút sau, hắn đi ra ngoài, trên tay còn cầm theo một túi đồ.
“Quần áo à?”
Tiểu Ngư nhìn cái túi trong tay Trần Mặc, có chút bất đắc dĩ hỏi hắn: “Sao ngươi lại đi mua quần áo vào lúc này?"
“Có việc cần.”
Trần Mặc tỏ vẻ thần bí, sau đó hắn quay sang nói với Vương Hải: “Mau đi thôi.”
Một đường không nói chuyện.
Khi vừa đến bên ngoài phòng thí nghiệm của mình, Trần Mặc đã thấy mấy người nhân viên mang theo hai máy chạy bộ chờ sẵn ở đây.
“Các ngươi để máy chạy bộ đến cửa phòng thí nghiệm là được rồi.”
Trần Mặc nói với mấy người nhân viên.
Phòng thí nghiệm của hắn tạm thời không thể để người ngoài tùy tiện ra vào, đặc biệt là sau khi xảy ra một loạt những chuyện trước kia. Với lại, những nghiên cứu về robot không thể để những nhân viên bình thường biết được, vậy cho nên hắn mới không cho bọn họ chuyển thẳng máy chạy bộ vào trong phòng thí nghiệm.
“Vâng thưa chủ tịch.”
Mấy người nhân viên đặt máy chạy bộ ở cửa phòng thí nghiệm rồi rời khỏi.
Sau khi kiểm tra máy chạy bộ không có vấn đề gì, Trần Mặc mới bấm số gọi Triệu Mẫn.
“Chủ tịch, có chuyện gì vậy?”
“Ngươi cho ta mượn trợ lý của ngươi một chút đi.”
Trần Mặc cười nói.
“Cô ấy là người của ngươi mà, còn phải hỏi mượn ta sao?”
Triệu Mẫn bị Trần Mặc chọc cười.
“Khi ở công ty thì cô ấy vẫn là trợ lý của ngươi, nếu ta tùy tiện bảo cô ấy đến chỗ ta thì công việc phải làm sao bây giờ? Ta muốn trưng dụng cô ấy hai ngày.”
Trần Mặc thương lượng.
“Xem ra ngươi vẫn biết phân biệt công tư rõ ràng nha, để ta thông báo cho Tiểu Ngư.”
Triệu Mẫn nói: “Sẵn tiện để cô ấy mang bảng báo cáo tài chính hai tháng gần đây lên cho ngươi.”
“Được.”
Trần Mặc nói ra.
Sau khi cúp máy không lâu, Tiểu Ngư mang theo một tập tài liệu đi vào phòng thí nghiệm của Trần Mặc.
“Đây là bảng báo cáo tài chính hai tháng gần đây của công ty.”
“Ngươi xem qua chưa?”
Trần Mặc dẫn Tiểu Ngư vào phòng thí nghiệm của mình, sau đó để bảng báo cáo tài chính trên bàn thí nghiệm sang một bên.
“Ta xem qua rồi, chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Không có vấn đề thì ta cũng không cần phải đọc nữa, sau này ngươi giúp ta xem báo cáo tài chính của công ty luôn nha.”
Vì Trần Mặc đã ra lệnh Mặc Nữ theo dõi các nguồn thu chi của công ty, cho nên hắn không sợ có người giở trò táy máy tay chân.
“Như vậy sao được?”
“Tại sao không được? Mà thôi, bây giờ ngươi giúp ta việc này trước đã.”
Trần Mặc đẩy Tiểu Ngư đến trước bàn thí nghiệm, sau đó hắn vén tấm vải lên, khoe với Tiểu Ngư con robot mình vừa được lắp ráp thành công trong ngày hôm qua.
Tiểu Ngư nhìn robot trước mặt, cô ngạc nhiên đến độ trợn mắt há mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi