Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 70: Xây dựng phòng thí nghiệm

Bây giờ Trần Mặc đã có kỹ thuật chế tạo pin lithium-ion, nhưng hắn vẫn cần một phòng thí nghiệm để tổng hợp các tinh thể carbon, rốt cuộc thì tinh thể carbon được ghi trong sách có thể xem là vật liệu mới, cái này cần phải thử nghiệm.
“Chủ tịch, có chuyện gì sao?”
“Ngươi giúp ta xây dựng phòng thí nghiệm vật lý và hóa học dành cho mục đích cá nhân, lát nữa ta sẽ gửi các thiết bị, dụng cụ cần thiết vào hộp thư của ngươi.”
Trần Mặc nói.
“Được.”
Triệu Mẫn lập tức đồng ý: “Bây giờ ta đang họp, lát nữa ta sẽ gọi lại cho ngươi.”
“Ừm.”
Sau khi cúp máy, Trần Mặc bật máy tính lên, gửi danh sách các thiết bị, dụng cụ và vật liệu cần thiết vào hộp thư của Triệu Mẫn. Không lâu sau đó, hắn đã nhận được cuộc gọi từ cô ta.
“Chủ tịch, ta vừa mới họp và nghe báo cáo của các phòng ban trong công ty. Ta sẽ báo cáo với ngươi một chút về vấn đề tài chính của công ty nha.”
“Ừm, ngươi chỉ cần nói doanh số của điện thoại Mắt Hồ Điệp là được, bán được bao nhiêu rồi?”
Trần Mặc hỏi.
“Số lượng tiêu thụ rất khả quan, 800.000 chiếc. Sau khi khấu trừ các chi phí linh phụ kiện, phí xin bằng sáng chế, và các loại phí vận hành khác, lợi nhuận ròng tổng cộng hơn 500 triệu tệ.” (hơn 1 ngàn 700 tỷ =)) )
“Chẳng trách có nhiều người thèm muốn thị trường điện thoại di động như vậy.”
Trần Mặc hơi ngạc nhiên.
“Bởi vì điện thoại của chúng ta có hệ điều hành điện thoại di động và tính năng chống thấm nước nổi bật, vì vậy giá thành cao hơn các loại điện thoại di động khác, lợi nhuận thu về cũng cao hơn. Bây giờ ngươi đã là tỷ phú rồi đó, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Không có cảm giác gì.”
Trần Mặc cười vui vẻ nói.
“Được rồi, ngươi thắng.”
Triệu Mẫn cảm thấy vô cùng bất lực với hắn, có vẻ như dù chuyện lớn đến mấy cũng không thể làm vị chủ tịch trẻ tuổi này bất ngờ.
“Hiện tại ta có một mảnh đất ở Cầm Hải, hơn ba trăm hecta. Mảnh đất đó thuộc khu công nghiệp kỹ thuật cao nên có chính phủ đề xuất rất nhiều chiết khấu tốt, tám trăm mét vuông giá một trăm bảy mươi triệu, vị trí địa lý cũng rất tốt.”
“Ừm.”
Trần Mặc nói: “Vậy thì cho người lên kế hoạch thiết kế đi.”
“OK. Mà ngươi muốn phòng thí nghiệm vật lý và hóa học để làm gì?”
Lúc này, Triệu Mẫn đang ngồi trong văn phòng xem danh sách thiết bị trong email của Trần Mặc, cô không hiểu chúng là cái gì, ắt hẳn chỉ có các chuyên gia mới biết được chức năng của những thiết bị này.
“Ta chuẩn bị nghiên cứu để chế tạo pin.”
“Ta không thể nào hiểu được suy nghĩ của ngươi.”
Triệu Mẫn cười khổ, bây giờ Trần Mặc đang là người duy nhất chèo chống phương diện kỹ thuật của công ty, cô không biết hắn ăn cái gì mà lại thông minh đến như vậy. Cô ngày càng không hiểu được vị chủ tịch khiêm tốn này, nhìn Trần Mặc chỉ giống như một thanh niên bình thường, nhưng khi thực sự tìm hiểu về hắn thì có chút sâu không thấy đáy.
“Ta sẽ cho người thiết kế phòng thí nghiệm, các hồ sơ báo cáo đánh giá tác động môi trường cũng sẽ chuẩn bị hoàn chỉnh rồi gửi cho ngươi, có lẽ sau kỳ nghĩ sẽ xong hết thôi. Còn bộ phận nghiên cứu bên kia thì đang phát triển một hệ điều hành máy tính dựa trên kết cấu của hệ điều hành Kiến Hành Quân.”
“Ý tưởng rất hay, về sau ngươi nhớ báo cho ta biết về tiến độ nghiên cứu của họ.”
Trần Mặc lập tức có hứng thú.
“Nếu công ty chỉ dựa vào một mình ngươi chèo chống thì chắc chắn sẽ không hiệu quả. Các nhân viên của bộ phận nghiên cứu không thể ăn không ngồi rồi mà nhận lương như vậy được. Hơn nữa, chúng ta đã mở ra một cánh cửa và khuấy đục vũng nước đọng của thị trường thị trường di động. Ngươi đã có ý tưởng nào trong việc thiết kế chiếc điện thoại thứ hai chưa?”
“Ta sẽ suy nghĩ sau.”
“Ừm.”
Trần Mặc cúp máy, sau đó lại tập trung vào máy tính, bắt đầu làm quen với việc sử dụng ngôn ngữ lập trình chữ Hán. Ngôn ngữ lập trình chữ Hán là một loại ngôn ngữ lập trình mới, khác hoàn toàn so với các loại ngôn ngữ còn lại. Tuy nhiên, vì loại ngôn ngữ lập trình này do hắn phát triển, cho nên hắn rất quen thuộc với nền tảng cấu trúc câu từ của nó, chỉ cần hắn học một chút là có thể sử dụng thành thạo.
.....
.....
Sắp đến buổi tối, Trần Mặc bỗng nhiên giật mình, nhìn thời gian trên đồng hồ thì ngay lập tức trở nên tỉnh táo. Hắn không suy nghĩ thêm nữa, tắt máy tính rồi lao ra khỏi phòng trọ.
Trần Mặc cưỡi xe đạp, phóng như bay về phía khu ký túc xá của trường học. Nơi đó đang có rất nhiều học sinh đang xách hành lý vội vã rời đi.
Hôm qua là ngày kiểm tra cuối cùng của trường đại học Tân Hải, tất cả các sinh viên chính thức được nghỉ lễ, Tiểu Ngư cũng đã đặt vé tàu vào đêm nay. Buổi tối hôm qua đi chơi, Trần Mặc đã hứa với Tiểu Ngư rằng hôm nay sẽ đi tiễn cô. Kết quả thiếu chút nữa thì thất hẹn, cũng may hắn kịp nhìn lên đồng hồ và chạy đến đây.
Trần Mặc đạp xe lao thẳng vào khu ký túc xá, từ xa có thể nhìn thấy Tiểu Ngư đang đứng đợi ở trong gió lạnh.
"Tiểu Ngư, thật xin lỗi, ta bận quá … Suýt chút nữa quên mất thời gian."
Trần Mặc dừng lại trước mặt Tiểu Ngư, sau đó nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đông cứng như băng của cô để ủ ấm trong tay hắn.
"Ta đang suy nghĩ nên phạt ngươi như thế nào."
Tiểu Ngư tùy ý để Trần Mặc nắm lấy tay mình, cô vốn có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của hắn, cơn tức biến mất trong nháy mắt, trên gương mặt cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Phạt như thế nào cũng được."
Trần Mặc cầm lấy hành lý trong tay Tiểu Ngư, chuẩn bị đưa cô đi ra ngoài trường học.
"Chở ta bằng xe này."
Tiểu Ngư chỉ chiếc xe máy bên cạnh Lý Nhược Hi, sau đó đưa chìa khóa cho Trần Mặc.
"Trời rất lạnh, đi taxi đi, kẻo bị trúng gió."
"Ta không lạnh, ta muốn phạt ngươi cũng phải hứng gió như ta."
Tiểu Ngư cười nói.
"Được, ta nhận phạt."
Trần Mặc lấy chìa khóa trong tay Tiểu Ngư, đặt hành lý của cô lên phía trước. Tiểu Ngư ngồi lên yên sau, tay vòng lên ôm chặt eo hắn.
"Nhanh lên đi, nếu ta bị trễ tàu thì ngươi chết chắc rồi."
Tiểu Ngư tựa đầu ở sau lưng hắn, trong giọng nói mang theo một tia uy hiếp, nhưng lúc này hai mắt của cô đều cong thành hình trăng lưỡi liềm, chỉ là Trần Mặc đang lái xe nên không nhìn thấy.
"Ngồi chắc nhé."
Trần Mặc nhắc nhở một câu, khởi động xe máy rồi đi ra khỏi trường đại học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi