Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1242: Thương mại hoá sao Hoả (1)

“Trần Mặc, muộn như vậy rồi, ta không quấy rầy ngươi chứ?” Alexander liếc qua Mặc Nữ ở sau lưng Trần Mặc.
“Không quấy rầy, mời vào.”
Với sự cho phép của Trần Mặc, Hắc Ưng làm ra tư thế mời với Alexander, sau đó đi theo hắn vào phòng của Trần Mặc. Hắc Ưng đứng giữa đại sảnh, Mặc Nữ cũng ngồi xuống bên cạnh Trần Mặc.
Trần Mặc rót hai ly rượu đỏ, thuận tay đưa một ly cho Alexander.
Nơi này là căn phòng hoàng gia trong khách sạn năm sao, Trần Mặc định nghỉ ngơi ở đây trong đêm, sau đó sẽ trở về nhà vào sáng sớm ngày mai để có thể ăn cơm tối với gia đình.
“Ta quấy rầy ngươi vào giờ này, đúng là có chút chuyện.” Alexander nói.
“Ngươi nói đi.”
“Hiện giờ, toàn bộ sao Hỏa đã thuộc về tập đoàn Kiến Hành Quân, các ngươi dự định sử dụng nó như thế nào? Đã nghĩ đến hạng mục sinh lời nào chưa?” Alexander cười hỏi.
“Ta đã yêu cầu Triệu Mẫn lập kế hoạch mấy chuyện này.” Trần Mặc nói: “Ngươi có ý tưởng gì sao?”
“Đúng vậy, ta đến tìm ngươi, là vì muốn bàn bạc về một hạng mục đặc biệt trên sao Hỏa có thể mang lại lợi nhuận rất lớn.”
Alexander đặt ly rượu xuống, sau đó quay đầu nhìn ra bầu trời đêm khuya ở bên ngoài một chút, giống như đang tự hỏi liệu mình có thể tìm thấy vị trí của sao Hỏa hay không.
“Ta vốn định dành thời gian đến tìm ngươi và Triệu Mẫn, nên khi nghe nói ngươi đích thân đến đây, ta liền đi qua chỉ nói trước với ngươi một chút. Nếu như ngươi cảm thấy hạng mục này có khả thi, thì sau hai ngày nữa, ta sẽ đến tìm Triệu Mẫn để bàn bạc cặn kẽ hơn về việc hợp tác.”
“Hạng mục gì?”
“Bảo thạch trên sao Hỏa.”
Alexander nói.
“Ngươi cũng biết đấy, gia tộc Rothchild chúng ta có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực kinh doanh châu báu cũng như các tác phẩm nghệ thuật. Vật hiếm thì quý giá, đương nhiên có thể mang lại lợi nhuận khổng lồ. Hơn nữa, kim cương và châu báu trên sao Hỏa còn ý nghĩa rất đặc thù, có thể tạo thành một nhãn hiệu trang sức hàng đầu.
Hơn nữa, chúng đều có thể tích nhỏ, dễ dàng vận chuyển và chế tác. Vì lẽ đó, ta hy vọng có thể hợp tác cùng các ngươi để thành lập một công ty trang sức sao Hỏa, chuyên bán kim cương và bảo thạch tại sao Hỏa.”
“Ý tưởng không tồi.”
Trần Mặc gật đầu, hắn phỉa thừa nhận rằng Alexander thực sự rất giỏi trong việc kinh doanh.
“Ta thật sự rất vui khi được ngươi đánh giá cao.”
Alexander tỏ ra vui mừng khôn xiết, lấy ra hai chiếc hộp dài từ trong túi, trịnh trọng đặt trên bàn: “Đây là ba viên kim cương đế vương màu xanh, và ba viên kim cương hồng nhạt mà ta thu thập vừa được, chúng sẽ rất hữu dụng với ngươi.”
“Ừm! Bao nhiêu tiền?”
“Một ly rượu.” Alexander cần ly rượu đỏ trên bàn, uống một hơi cạn sạch: “Hai ngày nữa, ta sẽ đến Trung Quốc để bàn bạc cụ thể với các ngươi, nên bây giờ cũng không quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của ngươi và Mặc Nữ nữa. Ta đi đây!”
Hội nghị không gian vũ trụ vì nhân loại kết thúc, dân chúng toàn cầu đều kháng nghị lời tuyên bố quyền sở hữu sao Hỏa của tập đoàn Kiến Hành Quân.
Cư dân mạng ở phương Tây đều đều lên tiếng phản đối việc tập đoàn Kiến Hành Quân chiếm giữ sao Hỏa cho riêng mình. Một số người dân đã xuống đường biểu tình, vây quanh các cơ sở của tập đoàn Kiến Hành Quân, bức bách những cửa hàng ngoại tuyến của bọn họ phải đóng cửa vô thời hạn.
Tuy nhiên, tất cả những động thái này đều không có tác dụng.
Từ đầu đến đuôi, tập đoàn Kiến Hành Quân đều mặc kệ những ý kiến phản đối kia.
Bất luận bọn họ gây ầm ĩ như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thay đổi được sự thật rằng tập đoàn Kiến Hành Quân đã nắm giữ quyền kiểm soát sao Hỏa.
Lúc này, Trần Mặc đang tiến hành một cuộc hội nghị…
Mặc dù hắn sở hữu một hành tinh và một hệ thống của riêng mình, và vấn đề tiền bạc cũng chẳng có ý nghĩ gì đối với hắn, nhưng công nghệ kỹ thuật xuất phát từ mưu cầu tiến bộ của con người, cho nên nhất định phải nối liền với từng bước tiến của xã hội, và tiền bạc vẫn là một trợ thủ đắc lực của hắn trên con đường này.
“Quá trình khai phá sao Hỏa của chúng ta đã đi đến một giai đoạn mới: thành phố đầu tiên trên sao Hỏa, toà thành Huỳnh Hoặc đã được hoàn công. Chúng ta cũng có thể công bố tin tức này với công chúng.
Nhưng bây giờ, các ngươi phải trợ giúp Triệu Mẫn để đưa các hạng mục trên sao Hỏa vào tầm mắt của người bình thường, sau đó thương mại hóa sao Hỏa để thu về lợi nhuận.”
Trần Mặc nhấn vào nền tảng ba chiều trước mặt mình, hình chiếu của thành phố Huỳnh Hoặc hiện lên trước mặt của tất cả mọi người.
Một quần thể kiến trúc khổng lồ tọa lạc ở một đồng bằng trên sao Hỏa.
Các vị quản lý cấp cao của tập đoàn Kiến Hành Quân căn bản cũng không biết đến hạng mục thành phố Huỳnh Hoặc này.
Hơn nữa, từ sau khi sao Hỏa va chạm với tiểu hành tinh cho đến giờ cũng không được bao lâu, cho dù một tổ hợp công trình lớn như vậy được xây dựng trên Trái Đất thì cũng không thể hoàn thành trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
“Chủ tịch à, toà thành này được xây dựng từ khi nào vậy?” Lý Lăng Phong có chút bất ngờ.
“Nó đã được xây dựng trong khoảng thời gian vừa qua, tất cả các bước thi công đều áp dụng công nghệ mới.” Trần Mặc nói.
“Công nghệ gì mà lợi hại như vậy? Thậm chí có thể xây được cả một tòa thành thị trong thời gian ngắn như vậy sao? Siêu nhân xây dựng cũng không thể điên cuồng đến như vậy.”
“Công nghệ robot nano.”
Trần Mặc ra lệnh Mặc Nữ trình chiếu đoạn video về quá trình hình thành của thành phố Huỳnh Hoặc, khiến cho những người có mặt trong phòng họp đều há hốc mồm vì chấn động.
Như một phép màu.
Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy một tòa thành được xây dựng nhanh đến như vậy, đây có phải là trò chơi điện tử đâu chứ?
“Hơn nữa, thiết bị truyền tin siêu quang tốc đầu tiên đã được lắp đặt thành công, hiện tại, chúng ta đã có thể liên lạc thông tin với nhau giữa Trái Đất và Mặt Trăng, và sao Hỏa.”
Lại là một tin tức chấn động, tất cả mọi người trong phòng họp đều hóa đá.
Truyền tin vượt tốc độ ánh sáng?
Đây vốn là điều mà bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi