Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 541: Biệt thự Hương Lô Than

Trần Mặc đột nhiên ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ nhà bếp, khi định bước tới thì Tiểu Ngư đã đi ra, cô cẩn thận đặt một chiếc nồi đất lên bàn ăn như mọi khi.
“Ngươi đúng lúc đấy, mau đến ăn sáng thôi nào, ta nấu cháo tổ yến đấy.”
Vừa mở vung nồi ra, mùi hương tràn ngập trong không khí khiến Trần Mặc không thể ngăn nổi âm thanh cồn cào từ dạ dày: “Tiểu Ngư nhà ta ngày càng giống đầu bếp rồi.”
Tiểu Ngư ngồi bên cạnh Trần Mặc, đưa chén cháo đã chuẩn bị cho Trần Mặc. “Đừng có mà ba hoa chích chòe nữa, ngươi ăn nhiều một chút đi. Ngươi vừa khỏi bệnh thôi đấy, thế mà biết tiết chế gì cả.”
Nghĩ đến sự quấn quýt của hai người đêm qua, Tiểu Ngư vừa tức giận vừa xấu hổ.
“Ta chỉ mệt mỏi tinh thần thôi, chứ đâu có mệt mỏi về thể chất, vận động mạnh còn có thể tiêu giảm căng thẳng mà.”
Trần Mặc nói một cách nghiêm túc.
“Xấu xa.”
Tiểu Ngư lại nhéo eo Trần Mặc, sau đó cúi đầu ăn cháo một cách từ tốn. Cô dường như sực nhớ ra điều gì đó, chiếc thìa trên tay dừng lại: “Hoa văn tinh tế tuyệt đẹp trên chiếc nhẫn cưới ngày hôm qua ấy mà, đó thật sự là hoạ tiết vây cá của mỹ nhân ngư sao?”
“Ta nói “phải” thì ngươi có tin không?”
“Tin.”
“Cô bé ngốc, ông xã của ngươi còn chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nhân ngư thật sự, sao ngươi dễ tin người vậy?”
“Không tin ngươi thì đã không bị ngươi lừa gạt rồi.”
“Nhưng mà ta không lừa ngươi đâu, quả thực là mỹ nhân ngư đấy.”
Trần Mặc nhìn Tiểu Ngư chằm chằm: “Thiết kế này của ta lấy cảm hứng từ trên người ngươi đấy.”
“Trên người của ta có loại văn hoa sặc sỡ này sao?”
Khi được Trần Mặc ví như mỹ nhân ngư, trong lòng Tiểu Ngư cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô ấy rất thích nghe mấy lời yêu thương bất ngờ hắn.
“Những đường vân mảnh trên đó chính những sợi tóc của ngươi. Mỗi lần ngươi gội đầu xong, ta đều giúp ngươi sấy tóc, mái tóc của ngươi chính là nguồn cảm hứng của ta. Sau khi kết hợp đường nét mái tóc này với các sắc màu khác nhau, ta đã yêu cầu Mặc Nữ dùng máy tính siêu dẫn của công ty để tính toán hàng vạn tổ hợp thì mới có thể thiết kế ra loại họa tiết màu đơn giản và hài hòa này. Có phải ngươi cảm thấy chồng ngươi đúng là thiên tài không? Mau khen ta đi.”
“Ở đâu ra người thích tự khen mình như ngươi vậy chứ?”
Tiểu Ngư cười: “Nhưng quả thật rất đẹp, ta thích lắm.”
“Ngươi là được rồi.”
Trần Mặc cười: “Ăn sáng mau đi, chúng ta còn phải đến xem biệt thự Hương Lư Than.”
“Được.”
Dùng bữa sáng xong, Trần Mặc và Tiểu Ngư cùng đi đến biệt thự Hương Lư Than.
Biệt thự Hương Lư Than sớm đã được hoàn công cách đây nửa năm, diện tích rộng 56 mẫu, địa thế lưng tựa núi mặt hướng biển, môi trường hay không khí thì cũng đều tốt, nhưng khu vực xung quanh khá hẻo lánh, phong thủy ở đây cực kỳ tốt. Tuy nhiên, không mấy ai có thể chi mạnh tay được như Trần Mặc để mua được mảnh đất này.
Trần Mặc biết rằng, việc sống trong một khu biệt thự bình thường như thế này không tốt lắm. Hắn luôn muốn có một căn biệt thự của riêng mình để có thể tự bố trí hệ thống an ninh, đồng thời cũng thuậm tiện làm các việc khác, dù sao thì thân phận của hắn cũng đã khác trước rồi.
Nhưng sau khi biệt thự hoàn thành, hai người bọn họ vẫn chưa có dự định dọn đến. Dẫu rằng môi trường ở Hương Lư Than rất tốt, nhưng Trần Mặc và Tiểu Ngư đều cảm thấy nơi này quá trống trải, có phần thiếu vắng cảm giác ấm áp.
Khoảng hai mươi phút sau đó, đoàn xe của Trần Mặc đã đến gần khu biệt thự giáp biển, đây là lần đầu tiên hắn tự mình chiêm ngưỡng vùng biển Hương Lô Than trong lành. Ngoài ra, Trần Mặc cũng được quan sát kiến trúc thực tế của tòa biệt thự, cho dù bản vẽ của nó là do Mặc Nữ thiết kế theo ý muốn của hắn.
Ngôi biệt thự mang phong cách theo xu hướng retro phục cổ, nhưng vẫn mang hơi hướm của công nghệ tương lai. Hai phong cách tưởng chừng như hoàn toàn đối lập lại có thể hòa quyện hoàn hảo với nhau để tạo nên thiết kế tổng thể của ngôi biệt thự.
Ngoài ra, đội ngũ an ninh của khu biệt thực do Vương Hải tuyển chọn cũng đã ổn định chỗ ở.
Các thiết bị bên trong khu biệt thự đều đã được thông minh hóa dưới sự quản lý của một hệ thống quản gia trí tuệ nhân tạo. Ngoài những nhân viên an ninh phụ trách các công việc thiết yếu ra, thì nơi đây còn có rất nhiều robot thông minh.
Toàn bộ khu biệt thự cũng được giám sát chặt chẽ 24/24 bởi hệ thống an ninh thông minh.
“Cũng được đấy.”
Trần Mặc liếc nhìn tòa nhà chính của biệt thự, sau đó nhìn về phía vùng cỏ cách đó không xa và bãi biển nhỏ trước mặt. Khung cảnh nơi này rất đẹp và quá đỗi yên bình, đích thực là một biệt thự bên bờ biển điển hình.
“Công ty Trung Kiến đã xây dựng hoàn toàn dựa theo thiết kế của ngươi.”
Tiểu Ngư nói: “Ngôi biệt thự này có tám phòng ngủ, sáu phòng bếp, mười tám phòng tắm, một sảnh lớn tiếp khách, một thư viện, một bãi cỏ, một bãi biển. Ngoài ra, các yếu tố nhiệt độ và ánh sáng trong ngôi biệt thự cũng được kiểm soát bởi hệ thống quản gia trí tuệ nhân tạo.”
Trần Mặc đã để Tiểu Ngư tùy ý xử lý những chuyện liên quan đến ngôi biệt thự, cho nên cô hoàn toàn nắm rõ tình hình nơi đây. Dù Trần Mặc chưa từng đến, nhưng ngôi nhà vốn được thiết kế dựa theo ý muốn của hắn, nên Trần Mặc cũng biết kiến trúc cơ bản của ngôi biệt thự.
“Chào mừng quay trở lại, anh Mặc, chị Tiểu Ngư.”
Ngay khi Trần Mặc và Tiểu Ngư bước vào cửa lớn, hình chiếu ba chiều của Mặc Nữ đã xuất hiện ngay bên cạnh họ, vẫn là cô bé mặc váy cổ đại nhí nhảnh đáng yêu. Đôi lúc Trần Mặc cũng muốn được véo mặt Mặc Nữ, nhưng đáng tiếc là đó không phải thân thể thật cô.
“Ừ, chúng ta cùng nhau cùng nhau đi xem đi.”
Mặc Nữ là người điều khiển hệ thống quản gia trí tuệ nhân tạo của khu biệt thự, cho nên Trần Mặc cũng không quá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi