Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 550: Nghiêm Văn Bân

Trong sảnh đánh bạc nồng nặc mùi thuốc lá và rượu mạnh, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đánh xuống quân bài trên tay, hai mắt hắn ta đỏ hoe, bộ dáng đích thị là một con bạc điên cuồng.
"Nghiêm Văn Bân, đã lâu không gặp."
"Mẹ ngươi chưa bao giờ dạy ngươi là không được vỗ vai người khác khi họ đang chơi bài à..."
Nghiêm Văn Bân phẫn nộ quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy người đứng sau lưng mình, hắn ta lập tức im bặt, giống như con vịt đực bị tóm cổ.
“Mẹ ta đã dạy ta cái gì cơ?”
Người đàn ông vạm vỡ đeo chiếc dây chuyền vàng lớn vỗ mạnh vào vai Nghiêm Văn Bân, khuôn mặt nở nụ cười lạnh lùng.
"Không."
"Mẹ ta từng dạy ta, muốn giảng đạo lý cho người khác thì phải biết quy luật vay mượn, thiếu nợ thì phải trả."
Người đàn ông vạm vỡ lôi Nghiêm Văn Bân ra khỏi sòng bạc, sau đó ném hắn vào con hẻm nhỏ bên cạnh: "Ngươi đã đến hạn trả tiền, gốc cộng với lãi là 150 nghìn, khi nào ngươi trả được đây?"
"Anh Kim, ngươi có thể thư thư cho ta thêm vài ngày được không, gần đây ta không được may mắn cho lắm."
"Ta quan tâm đến vận may của ngươi làm cái cóc gì? Mẹ ta nói với ta rồi, ai cũng là người văn minh, sống phải có lý có tình, mắc nợ trả tiền cũng là lẽ đương nhiên. Nếu ngươi thích láo nháo, thì ta cũng đếch ngại mà sử dụng thủ đoạn chợ búa cho ngươi xem.”
Người đàn ông vạm vỡ vẫy vẫy tay ra hiệu, một vài tên côn đồ lập tức vây quanh Nghiêm Văn Bân.
“Anh Kim, đây là tất cả tiền mà ta có.”
Nghiêm Văn Bân vội vàng lấy ra một đống tiền giấy lộn xộn trong túi quần, sau đó đưa cho người đàn ông vạm vỡ.
"Ngươi xem ta là thằng ngu à? Đếm sao cũng không đầy ba nghìn, ngươi vay ta 150 nghìn, 150 nghìn đấy, ngươi có hiểu không?”
"Ta thực sự không có tiền mà, ta định dùng số tiền thắng cược ngày hôm nay để trả được nợ cho ngươi, nhưng mà ta lại không được may mắn cho lắm.”
Nghiêm Văn Bân nhìn đám người đàn ông to cao xung quanh, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.
"Vậy thì ta có thể hiểu rằng ngươi vẫn không trả tiền? Nếu ngươi đã là người không có nguyên tắc, không tuân thủ luật pháp, vậy thì bọn ta đành phải nói chuyện bằng nắm đấm vậy.”
Người đàn ông vạm vỡ cười lạnh lùng.
"Anh Kim, ta thật sự không có tiền."
"Không có tiền ư? Để đại ca dạy cho ngươi một chiêu. Dù sao ngươi cũng là chủ quản nhà máy của công ty Kiến Hành Quân, cho nên có thể rút tiền bất kỳ lúc nào, cho dù không được mấy trăm vạn, thì cũng được mấy chục vạn."
"Anh Kim, ta không thể động đến sổ sách của nhà máy được. Hoạt động tài chính của công ty Kiến Hành đều được giám sát bằng trí tuệ nhân tạo 24/24, mọi giao dịch đều được lưu vào cơ sở dữ liệu, người nào dám giở thủ đoạn thì kẻ đó nhất định sẽ gặp xui xẻo.”
"Ta không quan tâm việc ngươi có trí tuệ nhân tạo hay khuyết tật nhân tạo. Đã không trả tiền mà còn đứng đây nói đạo lý sao? Nếu không nói đạo lý, ta đành phải nói chuyện bằng nắm đấm thôi.”
Anh Kim lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, vẫy vẫy tay: "Ra tay đi, nhớ là đừng đánh vào mặt, cũng đừng đánh gãy tay gãy chân của hắn. Ta phải giữ cái mạng chó của tên này để hắn còn đi làm trả lại tiền cho, các ngươi khiến cho hắn thức tỉnh một phen là được.”
"Anh Kim ... A ..."
Nghiêm Văn Bân chưa kịp nói cho hết câu đã bị lãnh đủ một cước thật mạnh vào bụng. Hai phút sau, tiếng la hét và tiếng đấm đá mới dừng lại.
"Ta cho ngươi thêm một tuần nữa, đến lúc đó chúng ta lại tiếp tục nói đạo lý với nhau. Nếu ngươi còn để ta phải nói chuyện bằng nắm đấm, nhớ cho thật kỹ, lần tiếp theo sau sẽ không còn nhẹ nhàng như lần này đâu, tứ chi hay nội tạng của nhà ngươi cũng là thứ có thể gán nợ đấy. Ngươi có thể bỏ trốn, nhưng chớ quên người nhà của ngươi, cứ thử để ta bắt được xem, khà khà…ngươi nhắm được hậu quả rồi đấy.”
Người đàn ông vạm vỡ vỗ vào mặt Nghiêm Văn Bân, sau đó cười lạnh.
Nghiêm Văn Bân co quắp run rẩy, toàn thân lạnh ngắt, hắn ta đã quên sạch cảm giác đau đớn trên người.
“Ba ngàn này coi như là phí giảng đạo lý của ta hôm nay, đi thôi.”
Người đàn ông vạm vỡ cầm đầu đứng dậy rời khỏi con hẻm.
"Anh Kim, nếu hắn không thể trả tiền trong một tuần, chúng ta thực sự..."
"Ta chỉ hù dọa hắn thôi. Anh Kim của các ngươi đã nói nhiều lần rồi, khi làm cái nghề này thì chúng ta phải nắm vững đạo lý, phải biết rõ luật pháp. Chúng ta sẽ không vi phạm pháp luật vì mấy tên ếch nhái đó, đánh hắn cũng là để cho hắn biết thế nào là cuộc đời mà thôi."
Anh Kim vứt điếu thuốc trong tay, liếc nhìn về phía con hẻm bên cạnh: "Đi thôi."
Khi nhìn thấy Nghiêm Văn Bân từ trong hẻm bước ra rồi đi xa, một nam một nữ đi ra từ con ngõ đối diện rồi tiến lên phía trước.
"Nghiêm Văn Bân."
“Anh Kim, ta nhất định sẽ trả tiền trong vòng một tuần.”
Nghiêm Văn Bân nghe thấy tiếng gọi, hai chân lập tức mềm nhũn, suýt nữa thì ngã huỵch xuống đất.
"Nghiêm Văn Bân, ta không đến tìm ngươi đòi nợ."
“Không phải đòi nợ thì hù dọa ta làm gì?”
Khi nhìn thấy một nam một nữ đeo khẩu trang, Nghiêm Văn Bân vô cùng tức giận, nộ khí trên sòng bài còn chưa xả được, bây giờ lại còn bị đánh, hắn dường như đang muốn tìm đối tượng để giận cá chém thớt mà lớn giọng chửi mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi