Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 930: Pháo hoa chúc mừng

Trần Mặc thay mặc một bộ quần áo bình thường, dẫn theo Tiểu Ngư, Mặc Nữ và Vô Song đi ra ngoài.
Mỗi năm tết đến xuân về, dân làng sẽ cùng nhau xem kịch sân khấu ở phía sau ngôi chùa trong thôn.
Trần Mặc đóng góp tiền tu sửa sân khấu văn hóa, còn xây thêm một quảng trường và sắm một số thiết bị rèn luyện sức khỏe, các bà các thím trong thôn đều nhảy quảng trường ở đây. Hai năm gần đây, hễ có đoàn kịch đến đây biểu diễn, thì ban quản lý thôn sẽ tổ chức biểu diễn múa quảng trường.
Nông thôn ngày nay không còn khép kín, lạc hậu như những người bên ngoài miêu tả, mức sống gần như tương đương với các gia đình bình thường ở thành phố, thậm chí cao hơn.
Các cô chú và các em nhỏ trong thôn không quan tâm nhiều đến tin tức, cho nên đều chưa nhìn thấy Trần Mặc, bản thân hắn không muốn mọi người biết đến danh tiếng của mình, cho nên đã nhờ ba mình từ chối nghi thức hoan nghênh của thôn. Vì vậy, cả nhà bọn họ ra ngoài tản bộ cũng không bị ai quấy rầy.
Nhưng Tiểu Ngư và Mặc Nữ vừa xuất hiện, nhan sắc xinh đẹp và khí chất xuất chúng của bọn họ đã khiến những người đi đường không khỏi đưa mắt nhìn theo, thậm chí còn hỏi nhau xem đó là con nhà ai.
"Ba ơi, đó là cái gì vậy? Con cũng muốn."
TIểu Vô Song nhìn thấy một quầy kẹo bông vỉa hè được đám con nít bao quanh cách đó không xa, cô bé bắt đầu nảy sinh tò mò.
"Đó là kẹo bông, ta sẽ mua cho con, Tiểu Ngư, em có muốn ăn một cây không?"
Trần Mặc dắt Vô Song đi tới, thuận miệng hỏi.
"Em đã lớn như vậy rồi, không ăn đâu."
Tiểu Ngư cười lắc đầu.
Vì dịp Tết sắp đến, quảng trường văn hóa trong thôn vô cùng náo nhiệt, vỉa hè bày bán rất nhiều đồ chơi, đồ ăn vặt, xiên nướng và mấy con thú nuôi nhỏ như thỏ và rùa.
Rất nhiều người xa quê lâu ngày cũng ra đây tản bộ, bầu không khí vô cùng náo nhiệt
….
….
Trần Mặc dẫn Tiểu Ngư và Vô Song trở về nhà, bọn họ lập tức nhìn thấy pháo hoa được phủ đầy sân từ lúc nào không biết
Trần Sơn Hà lập tức chạy ra đón cháu gái: “Vô Song đi chơi với bố mẹ ở đâu vậy?”
“Đi xem hát kịch, còn xem cả rùa và thỏ con với ăn kẹo bông nữa, ngon lắm ạ.”
Vô Song chép chép miệng, nhớ lại mùi vị của kẹo bông.
“Ngoan lắm, nào, ông nội dẫn con đi đốt pháo hoa, có thích không?”
Trần Sơn Hà hỏi.
“Có ạ, Vô Song muốn đốt pháo hoa, vui quá.”
Tiểu cô nương vui đến nỗi chân tay múa loạn hết cả lên.
Thấy Vô Song vui vẻ như vậy, Trần Sơn Hà vừa cười vừa dắt tay cô bé đi vào trong nhà, thậm chí còn quên để ý đến Trần Mặc.
Nhưng Trần Mặc cũng rất vui, cả đời cha hắn không dám lãng phí tiền bạc, cũng chưa từng ham thích đốt pháo hoa, vậy mà hôm nay lại bỏ không ít tiền vì muốn chiều cháu gái nhỏ.
Trần Mặc cũng không phản đối, cả nhà vui vẻ mới là điều quan trọng nhất. Nơi thôn quê cũng không có khu vui chơi, mọi người chỉ có thể giải trí theo các phương thức dân dã này.
“Vô Song con ngoan ngoãn ngồi đây với bà, không được đến gần, ông sẽ đi đốt pháo.”
Trần Sơn Hà để cháu ngồi cạnh Thiệu Tuyết Mai rồi dặn dò cẩn thận.
“Ông nội nhớ cẩn thận nhé, mẹ nói pháo hoa rất nguy hiểm.”
Vô Song cũng không quên mà nhắc nhở ông.
“Được.”
Trần Sơn Hà rất quan tâm đến cháu mình, nói rồi ông cầm một cây mồi lửa đi về phía sân đã bày sẵn pháo hoa.
Chỉ một lát, từng đợt từng đợt pháo hoa được phóng lên nổ rợp trời. Từng hộp pháo hoa được đốt, pháo bắn lên trời cũng càng lúc càng nhiều, vô vàn kiểu dáng hiện ra, nào là bông hoa, nào là vòng tròn, từng hình thù hợp thành một thể… âm thanh đùng đoàng kết hợp với màu sắc rực rỡ tạo nên một khung cảnh đẹp tuyệt vời.
“Đỉnh quá, đẹp quá.”
Đây là lần đầu tiên mà Vô Song được ngắm pháo hoa ở một khoảng cách gần như vậy, cô bé vừa ngước lên vừa vỗ tay rối rít, bộ dạng vô cùng thích thú. Thiệu Tuyết Mai lo lắng tàn pháo sẽ bay vào người Vô Song, dùng tay che miệng cô bé lại, khuôn mặt mang theo cười hiền.
“Ông nội giỏi quá.”
Nhìn thấy Trần Sơn Hà quay lại, Vô Song ôm chặt rồi hôn lên má ông. Hành động nhỏ này khiến cho Trần Sơn Hà rất xúc động, ông bỏ ra bao nhiêu công sức, bận bịu chuẩn bị một hồi lâu, cuối cùng cũng được như ý nguyện.
“Vô Song có thích không?”
“Con thích lắm, thích lắm ạ.”
Vô Song ngẩng đầu đáp, sà vào trong lòng ông nội mà vỗ tay vui sướng.
“Vô Song còn bà nội thì sao?”
Thiệu Tuyết Mai nhìn thấy tiểu Vô Song ôm hôn Trần Sơn Hà nên có chút ghen tị.
“Bà nội cũng được thơm.”
Vô Song chu mỏ hướng về phía Thiệu Tuyết Mai hôn một cái. Trần Mặc và Tiểu Ngư đứng một bên cũng nở nụ cười, trong ký ức của hắn, đây là có lẽ lần đầu tiên bố mẹ cười hạnh phúc như vậy.
….
….
Bùm bùm…
Đêm giao thừa vừa qua, mười hai giờ đêm đã điểm, tiếng pháo nổ đùng đoàng phá tan bầu không khí tĩnh mịch, đón chào một năm mới.
Dân làng tranh nhau đốt tiếng pháo đầu tiên, cả một vùng rộn ràng xen lẫn với những màn pháo hoa nổ vang trời, âm thanh náo nhiệt, khói bốc nghi ngút. Thậm chí, mọi người còn phải đóng chặt cửa sổ để không cho khói bay vào.
Từ trên không trung nhìn xuống, một thị trấn Thanh Hà đều tràn ngập trong ánh sáng pháo hoa rực cháy trên bầu trời.
Sau khi những tiếng pháo đón chào năm mới đi qua, những tiếng pháo cúng đền bắt đầu vang vọng. Để kịp đi chùa thắp nhang trong ngày tết đầu tiên, nhà nhà đều chuẩn bị lễ vật, cùng nhau đi bái thần ngay sau 12 giờ.
Tiếng pháo nổ từ giữa đêm kéo dài đến tận bình minh, mùi sunfua vẫn phảng phất trong không khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi