Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 321: Gặp phụ huynh

Một chiếc xe màu đen xuất hiện trước cửa thôn, sau đó chậm rãi đi vào bên trong. Trong mấy năm nay, đất nước phát triển rất nhanh, khu vực nông thôn ven biển này cũng đã có đường xi măng kéo tới tận cổng nhà. Người lái xe hôm nay là Hắc Ưng, vì Vương Hải đã xin nghỉ nên Hắc Ưng làm vệ sĩ kiêm tài xế tạm thời cho Trần Mặc.
Dọc đường treo đầy những lá cờ nhỏ đầy màu sắc, tất cả đều là biểu ngữ chúc mừng năm mới. Thỉnh thoảng còn có mấy người hiếu kỳ nhìn chiếc xe sang trọng đang đi ngang qua.
Tiểu Ngư ngồi trong xe, hai tay cô nắm chặt lại, không phải vì cận hương tình khiếp(*), mà là vì quá căng thẳng. Tuy Tiểu Ngư là người dẫn Trần Mặc về nhà, nhưng cô còn căng thẳng hơn cả hắn, cô rất sợ người nhà sẽ phản đối.
(*) Cận hương tình khiếp: ý chỉ người xa quê nhiều năm, khi trở về sẽ có tâm trạng thấp thỏm sợ rằng có chuyện không may đã xảy ra với quê nhà.
"Dừng lại ở phía trước."
Tiểu Ngư chỉ con đường phía trước.
"Ngươi dẫn đường đi, ta xách hành lý. Hắc Ưng, ngươi vào thị trấn tìm một chỗ nghỉ lại trước đi, có việc gì thì ta sẽ gọi cho ngươi."
Trần Mặc căn dặn Hắc Ưng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, sau này phải học lái xe mới được, nếu không... muốn đi đâu cũng bất tiện.
Trần Mặc vừa xách hành lý, vừa nhìn kỹ bốn phía để nhớ kỹ khu vực này. Dáng vẻ căng thẳng của Tiểu Ngư, Trần Mặc cảm thấy rất đáng yêu.
"Không cần lo lắng đâu."
Trần Mặc nói.
Nghe thấy lời an ủi của Trần Mặc, Tiểu Ngư thở ra một hơi, nở một nụ cười và khẽ gật đầu.
"Nói thật, ta cũng hơi căng thẳng. Ta đã lừa mất cô con gái yêu thương của cha ngươi rồi, ta còn không biết, liệu ông ấy có đánh ta hay không."
Trần Mặc cười nói.
"Không đâu, cha ta không phải người bạo lực đâu."
Tiểu Ngư nói.
Trên đường đi về nhà, lòng bàn tay Tiểu Ngư đổ đầy mồ hôi. Đây là lần đầu tiên cô về nhà mình mà lại căng thẳng như vậy.
"Tiểu Ngư về rồi à?"
Một người phụ nữ trên đường chào hỏi với Tiểu Ngư, nhưng ánh mắt của bà ta lại nhìn về phía Trần Mặc, giống như đang quan sát kỹ càng.
"Thím ba, rảnh thì qua nhà ta chơi nhé."
Tiểu Ngư lễ phép đáp lại lời chào hỏi của người phụ nữ.
"Tiểu Ngư, không phải là bây giờ ba cô sáu bà nhà ngươi đều đang ở đây đấy chứ!?"
Trần Mặc ghé sát vào tai Tiểu Ngư và hỏi.
Nghe thấy như thế, Tiểu Ngư nở nụ cười, nói: "Không, chỉ có cha mẹ ta và em gái ở nhà thôi. Nhưng đến Tết thì chắc chắn sẽ phải đi thăm người thân, ngươi chuẩn bị tinh thần bị mọi người vây quanh đi."
"Đến lúc đó ngươi về nhà với ta thì cũng sẽ bị mọi người vây quanh."
Trần Mặc cười nói.
Trên đường không ngừng có người chào hỏi với Tiểu Ngư. Vì cô lớn lên ở đây, mà trong thôn cũng không có nhiều sinh viên, nên mọi người xung quanh đều biết Tiểu Ngư.
Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người lại đều hướng về phía Trần Mặc, thỉnh thoảng có người còn chào hỏi với hắn, Trần Mặc cũng cười gật đầu trở lại.
Không bao lâu sau, hai người đã về đến trước nhà.
Đó là một căn nhà ba tầng, rộng hơn 130 mét vuông, sân rộng gần 120 mét vuông có tường bao quanh, xung quanh trồng ít cây xanh. Tuy không phải một gia đình giàu có, nhưng cũng thuộc dạng khá giả, gia cảnh tốt hơn nhà Trần Mặc trước đây.
Vào giây phút đẩy cánh cổng sắt ra, nỗi căng thẳng của Tiểu Ngư đã biến mất.
"Cha, mẹ."
Tiểu Ngư vừa dứt tiếng, hai người trung niên vội vàng đi tới, vui mừng nhìn Tiểu Ngư. Nhìn thấy Trần Mặc bên cạnh Tiểu Ngư, hai người bèn liếc nhìn nhau, tỉ mỉ quan sát.
"Chào bác trai, bác gái ạ."
Trần Mặc nở cười, khom lưng và chào hai người.
"Ôi chao, chào ngươi, mau vào ngồi đi."
Vương Lan gật đầu với Trần Mặc, mắt lại nhìn Trần Mặc từ trên xuống dưới một lượt, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, vừa lễ phép vừa tuấn tú lịch sự.
Vừa bước vào nhà, Trần Mặc đã nhìn thấy Tiểu Man đang ngồi trên ghế sa lon nghịch điện thoại. Bộ dáng bề ngoài của cô khiến Trần Mặc ngẩn ngơ, nếu như không có Tiểu Ngư đang ở cạnh, có khi hắn thật sự sẽ nhận lầm người mất.
"Tiểu Man là em gái ta. Con bé kém ta hai tuổi, nhiều người còn tưởng bọn ta là chị em sinh đôi."
Tiểu Ngư nói.
"Chào ngươi."
Tiểu Man đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi với Trần Mặc, lúc cười lên để lộ chiếc răng khểnh đặc trưng.
"Chào ngươi."
Trần Mặc cũng lên tiếng chào hỏi với cô.
Sau khi Tiểu Ngư và Vương Lan đi nấu cơm, Hà Chính Hoa mới mở miệng: "Tiểu Mặc, ta gọi ngươi là tiểu Mặc được chứ? Ngươi và Tiểu Ngư nhà ta quen biết nhau như nào vậy?"
Trần Mặc nhìn thoáng qua Tiểu Man đang tò mò bên cạnh rồi trả lời: "Ta và Tiểu Ngư học cùng trường đại học, quen nhau ở thư viện."
Trần Mặc nói rõ sự thật.
Sắc mặt vốn đầy nghiêm túc của Hà Chính Hoa dần giãn ra: "Nghe nói ngươi mở một công ty à? Tình hình công ty thế nào?"
"Bây giờ công ty đang phát triển không tệ. Mọi mặt đều ổn định, tài chính rất sung túc."
Trần Mặc cười nói.
Nghe nói như thế, Tiểu Man càng tò mò nhìn Trần Mặc. Người duy nhất dám nói công ty Kiến Hành Quân phát triển không tệ chỉ có mình Trần Mặc. Cha cô thường xuyên ở trên biển, cho nên không biết nhiều về chuyện này, nhưng sau khi biết đến tên Trần Mặc, ông ấy đã gặp vài người bạn để hỏi thăm chút tin tức. Tuy nhiên, chỉ có những người trẻ có quan tâm về nền kinh tế Internet thì mới biết công ty Kiến Hành Quân kinh khủng bậc nào, chắc chắn không thể dùng hai chữ "không tệ" để hình dung.
"Chiếc nhẫn này là do hắn đưa cho ngươi à?"
Vương Lan nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Tiểu Ngư, có vẻ giá trị của chiếc nhẫn này không hề nhỏ.
Tiểu Ngư khẽ gật đầu: "Hắn cầu hôn ta rồi."
"Hắn có đối xử tốt với ngươi không? Có bắt nạt ngươi không?"
Vương Lan hỏi.
"Mẹ, ngươi yên tâm, hắn đối xử với ta rất tốt, sẽ không bắt nạt ta đâu."
Tiểu Ngư nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi