Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 560: Lực bất tòng tâm

Trần Mặc nhẹ nhàng đặt Tiểu Ngư xuống.
"Nhưng còn ngươi thì sao? Khụ khụ khụ ..."
Nhìn thấy Trần Mặc bị uy hiếp, Tiểu Ngư trở nên hoảng loạn, khuôn mặt vốn đã tái nhợt giờ lại càng không còn chút huyết sắc, tựa hồ có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
“Ta sẽ không sao.”
Trần Mặc chậm rãi đứng dậy, nói lời an ủi: “Bọn chúng không giết ta đâu.”
“Ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì.”
Nước mắt Tiểu Ngư chảy xuống.
“Đi thôi.”
Rose đặt tay lên vai Trần Mặc, chậm rãi đi ra khỏi làn khói.
"Không được di chuyển."
Vừa bước ra khỏi làn khói thì có hai tên vệ sĩ xông vào rừng cây, nhìn thấy Rosevà Trần Mặc đi ra khỏi đám khói thì mặt bọn họ liền biến sắc, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
“Ha ha, thử xem súng của ta nhanh hơn, hay súng của các ngươi nhanh hơn.”
Rose né ra phía sau Trần Mặc, dùng Trần Mặc như một lá chắn, đối mặt với hai tên vệ sĩ, nói: “Ngoan ngoãn nhường đường, nếu không ta không đảm bảo liệu ta có vô tình giết chết ông chủ của các ngươi hay không đâu.”
Sắc mặt Trần Mặc có chút khó coi, nhìn hai tên vệ sĩ, giọng điệu chắc nịch: "Các ngươi lùi ra, Tiểu Ngư và Trân Châu bị trúng đạn, mau đưa bọn họ đến bệnh viện."
Hai người vệ sĩ do dự một chút, rồi từ từ bước sang một bên, nhưng sự chú ý của bọn họ vẫn đổ dồn vào Rose.
"Đúng rồi đấy."
Rose ấn vào vai Trần Mặc, vô cùng cẩn thận rời khỏi khu rừng.
….
….
Phía ngoài khu rừng nhỏ.
Vương Hải khẽ biến sắc khi trông thấy Trần Mặc đã bị một người phụ nữ bắt giữ làm con tin. Điều đáng lo ngại nhất đã xảy ra rồi, tính mạng của Trần Mặc đã nằm trong tay đối phương, nếu bọn họ động thủ, thì e rằng sẽ ném chuột sợ vỡ bình.
"Mục đích của ngươi là gì? Muốn bao nhiêu tiền cứ nói."
Sắc mặt Vương Hải tối sầm, nói.
"Muốn lấy tiền thì cũng không phải bây giờ, đừng nghĩ muốn kéo dài thời gian, bọn ta đã dựng nên một số chướng ngại vật nhỏ trên đường rồi, cảnh sát sẽ không thể đến sớm như vậy đâu."
Rose nhếch mép nói, rồi quay lại nhìn tên thanh niên lắm mồm kia: “Những tên khác đâu?”
"Tên khoác lác và Mèo Đen thì chết rồi, tên to đầu cũng chẳng thấy hồi âm gì, không chừng cũng bị tiễn về gặp Thượng Đế rồi.”
Thanh niên lắm mồm nhún nhún vai và nói.
“Đi."
Sắc mặt Rose có hơi khó coi, cái giá phải trả cho lần này dường như lớn hơn cô ta dự tính.
"Được."
Thanh niên lắm mồm vội mở cửa thùng container phía sau xe tải hạng nặng rồi leo vào bên trong. Một lúc sau, một chiếc xe địa hình lao ra từ thùng container dừng lại trước mặt Rose. "Tiếng con xe này cứ như tiếng hổ gầm, ta cũng muốn tậu một chiếc khi trở về.”
"Vào đi."
Rose đã quen với những lời nói nhảm của thanh niên lắm mồm này, cô ta đẩy Trần Mặc vào trong xe rồi rời khỏi hiện trường.
Nhìn thấy ba người đưa Trần Mặc rời đi, sắc mặt Vương Hải u ám trầm ngâm như nước, nhưng cũng đành lực bất tòng tâm: “Hắc Ưng, bên phía ngươi thế nào rồi?”
“Chúng ta đang bị cản lại bởi một chiếc xe qua đường, bây giờ đang chạy về phía bọn ngươi.”
Trên đường, khuôn mặt của Hắc Ưng vô cùng khó coi. Chủ tịch bị kẻ xấu tấn công, nhưng bọn họ không thể nào làm bất cứ điều gì cứu hắn, điều này đã khiến Hắc Ưng nảy sinh cơn thịnh nộ dữ dỗi, nhưng hắn không tìm được nơi để phát tiết.
"Chủ tịch đã bị bắt đi rồi, đang chạy về phía các ngươi. Đó là một chiếc Land Rover màu đỏ không có biển số."
“Ông chủ bị bắt cóc?”
Sắc mặt Hắc Ưng hoàn toàn biến đổi: “Để ta ngăn cản bọn chúng.”
"Đừng ép chặt quá, kẻo đối phương lại lên cơn chó cùng rứt giậu, thế thì ông chủ sẽ gặp nguy hiểm mất, nhất định phải đảm bảo an toàn cho ông chủ.”
“Được.”
….
….
“Nhanh lên, nhanh lên.”
Lúc này, Triệu Mẫn vô cùng lo lắng, cả người nhấp nhổm như kiến trên chảo nóng.
Trần Mặc bị tập kích, tình hình hiện tại còn chưa rõ ràng, cô gọi điện thoại mấy lần cũng không có phản hồi gì khác, phía cảnh sát thì hành động chậm chạp, khiến cô ấy chẳng thể làm gì ngoài việc thấp thỏm lo lắng, mỗi một nhịp đồng hồ đều là dày vò đối với cô.
Không chỉ là Triệu Mẫn, mà cục trưởng cục cảnh sát ở bên cạnh cũng không khỏi lo lắng. Nếu chẳng may Trần Mặc xảy ra bất trắc trong khu vực quản lý của ông ta, vậy thì đó chính là trách nhiệm của ông, Lý Đống chắc chắn sẽ gặp phải không ít rắc rối.
“Tăng tốc độ mau.”
Lý Đống cũng liên tục thúc giục.
Viên cảnh sát đạp ga tăng tốc độ trong vô thức. Xuyên suốt đoạn đường vừa rồi, bọn họ gặp không ít chướng ngại vật, thế nên không thể đi nhanh được, thậm chí trong đoàn xe cảnh sát dẫn đầu có mấy chiếc bị xẹp lốp liên hoàn.
Triệu Mẫn đang vô cùng lo lắng, tiếng chuông cuộc gọi đột nhiên vang lên, khiến cô ấy bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Triệu Mẫn lập tức nhấn nghe mà không cần nhìn người gọi.
"Trần Mặc?"
“Tổng giám đốc, tôi là Vương Hải, ông chủ đã bị bắt cóc rồi.”
Vương Hải nặng nề thông báo.
“Cái gì?”
Biết được tin này, sắc mặt Triệu Mẫn lập tức tái nhợt, giọng nói có chút loạn: “Bọn xã hội đen đâu?”
"Chạy rồi, Tiểu Ngư tiểu thư đã bị trúng đạn, cô ấy cần được điều trị càng sớm càng tốt."
Bùm!
Biến cố liên tiếp ập tới khiến Triệu Mẫn cảm thấy não mình như muốn nổ tung, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Trần Mặc bị bắt cóc và Tiểu Ngư bị bắn, đối với cô ấy mà nói thì hai tin này như sét đánh giữ trời quang.
Triệu Mẫn biết Tiểu Ngư có ý nghĩa như thế nào với Trần Mặc, nếu như Tiểu Ngư xảy ra chuyện gì, cho dù Trần Mặc được cứu về, cô cũng chẳng thể tưởng tượng được rằng chuyện điên rồ nào sẽ xảy ra.
“Bọn ta sẽ đến sớm thôi, Tiểu Ngư chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Giọng nói của Triệu Mẫn có chút hoảng loạn: “Cục trưởng Lý, Trần Mặc bị bọn xã hội đen bắt đi rồi, ngươi hãy lập tức cho người truy lùng.”
Sắc mặt Lý Đống biến đổi: "Ta lập tức liên hệ với trung đội cảnh sát đặc nhiệm, yêu cầu bọn họ phái trực thăng tới săn lùng đám người xấu, đồng thời yêu cầu ủy ban thành phố phong tỏa toàn bộ các tuyến đường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi