Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 778: Có đẹp không?

Trần Mặc nhìn Tiểu Mặc Ngư đang nằm trong lòng mình, sắc mặt tràn đầy sung sướng, trông hắn giống như là một đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi thú vị.
Tiểu Mặc Ngư giang tay ra, làn da trắng nõn như mỡ đông, bàn tay bé xíu nắm chặt thành quả đấm nhỏ, ánh mắt linh động liếc nhìn xung quanh, cái lưỡi nhỏ liếm liếm mép môi, mỗi khi cười rộ lên thì trông cực kỳ đáng yêu, khiến Trần Mặc tan chảy cả con tim.
“Ông xã à, ta muốn nói chuyện này với ngươi. Sau khi sinh Tiểu Mặc Ngư, sức khỏe của ta cũng đã hồi phục. Mấy năm nay, ta đi theo Triệu tỷ cũng học được một ít kinh nghiệm, nên bây giờ ta muốn lùi về hậu phương, đi làm từ thiện dưới danh nghĩa của ngươi.”
Tiểu Ngư mong đợi nhìn Trần Mặc.
“Ý tưởng này khá tốt, ta đồng ý, nhưng mà không cần lấy danh nghĩa của ta, lấy của ngươi là được.”
Trần Mặc nói.
Đạt tắc kiêm tế thiên hạ, hắn chắc chắn không có quá nhiều thời gian đi làm từ thiện, nếu Tiểu Ngư có suy nghĩ này, hắn không có lý do gì mà không ủng hộ .
(*) Đạt tắc kiêm tế thiên hạ: Khi chưa gặp thời thì chỉ làm phúc cho mình, lúc hiển đạt thì tạo phúc cho cả thiên hạ.
Sau khi có được sự cho phép của Trần Mặc, Tiểu Ngư dịu dàng mỉm cười: “Vẫn là nên dùng danh nghĩa của ngươi, ta cũng không cần danh cao vọng trọng để làm gì.”
Tính cách của Tiểu Ngư vốn không ưa tranh đoạt, cho nên cô không thể nào tiêu xài xa xỉ giống như những phu nhân hào môn khác. Trên phương diên công việc, Tiểu Ngư không thể giúp đơc nhiều cho Trần mặc, nhưng cô vẫn có thể tích góp một chút danh vọng và phước đức vì hắn, đây là điều duy nhất mà cô có thể làm.
“Gần đến giờ rồi, ta phải đi kiếm tiền mua sữa bột rồi, hôm nay ta có chuyện khá quan trọng.”
Trần Mặc nhìn nhìn đồng hồ, có chút không nỡ mà trả con gái về vòng tay của Tiểu Ngư.
“Nhớ đem theo hộp cơm và ăn trưa đúng giờ.”
Tiểu Ngư dặn dò.
“Đã rõ.”
Trần Mặc duỗi tay chơi đùa với con gái một chút rồi xoay người rời đi.
“Buổi sáng tốt lành, anh Mặc.”
Trần Mặc vừa đến tòa nhà số một, thanh âm của Mặc Nữ liền vang lên, hình chiếu một loli mặc trang phục cổ đại đáp xuống bên người hắn.
“Buổi sáng tốt lành, ngươi thông báo Triệu Mẫn rằng ta có việc muốn nói với cô ấy.”
Trần Mặc cất hộp cơm giữ nhiệt, sau đó thay áo choàng thí nghiệm rồi tiến vào phòng thí nghiệm cơ khí.
“Đã rõ, ta đã thông báo rồi. Hình dáng cơ thể và ngoại hình của Mặc Nữ đã thiết kế xong, anh Mặc có muốn qua nhìn một chút hay không?”
“Được, cho ta xem một chút.”
Một giây sau, sắc mặt Trần Mặc liền thay đổi, đôi mắt trừng to, hai con ngươi như muốn rớt ra ngoài
Một hình chiếu của cơ thể phái nữ hoàn mỹ trôi nổi trước mặt hắn. Đôi chân thon dài, làn da trắng bạch, khu vực tam giác thần bí không hề tỳ vết, khiến người ta miệng đắng lưỡi khô, phần bụng nho nhỏ bằng phẳng, còn có cặp núi tuyết hồn nhiên thiên thành.
(*) Hồn nhiên thiên thành: nghĩa là trời sinh hoàn mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời.
Trần Mặc có thể khẳng định, đây là dáng người hoàn mỹ nhất mà hắn từng được thấy, những người mẫu đẳng cấp nhất thế giới cũng không thể nào so sánh.
Lúc nhìn đến khuôn mặt, Trần Mặc như muốn phun ra một ngụm máu: “Sao ngươi lại dùng khuôn mặt của Tiểu Ngư?”
“Chị Tiểu Ngư là người thân cận nhất của anh Mặc, anh Mặc nhất định thích dáng vẻ này.”
Mặc Nữ nói.
“Chẳng phải ngươi muốn khác biệt với người thường sao? Nhanh nhanh thay đổi đi.”
Trần Mặc nghiêm túc nói.
“Được rồi.”
Mặc Nữ đồng ý, một khuôn mặt lập tức xuất hiện. Khi nhìn rõ ràng đường nét, Trần Mặc há hốc mồm, hóa đá tại chỗ.
“Sao ngươi lại đổi thành bộ dáng của Triệu Mẫn?”
“Cho anh Mặc một chút phúc lợi, có đẹp không?”
“Phốc……”
Trần Mặc suýt chút nữa hộc máu mà chết, có điều vẫn là nhịn không được xem thêm hai lần nữa: “Ngươi học trò này từ ai vậy? Đẹp thì đẹp, nhưng ngươi mau mau đổi đi, nếu bị cô ấy nhìn thấy thì ta liền xong đời.”
“Đã thấy được.”
“Cái gì??”
Thanh âm của Trần Mặc vang cao tám nốt, đôi mắt trừng ra như con cá vàng.
Khi vừa quay đầu lại, hắn lập tức nhìn thấy Triệu Mẫn đang đứng trước cửa phòng thí nghiệm cơ khí, hai má đỏ bừng nhìn hắn. Ánh mắt của cô vừa phức tạp vừa lúng túng, khiến Trần Mặc suýt chút nữa chui vào trong lỗ vít của bàn thí nghiệm.
Nỗi oan này, hắn có nhảy vào Thái Bình Dương cũng rửa không sạch.
“Mau tắt đi.”
Trần Mặc duỗi tay ngăn trở hình chiếu trước mặt, chỉ là cái tư thế này, cũng không giống như đang ngăn trở, trái lại càng như là…
Hắn bị trí tuệ nhân tạo hãm hại thảm rồi.
Trần Mặc vội vàng thu tay về, khóc không ra nước mắt, chỉ biết bụm mặt hoài nghi nhân sinh. Hôm nay là ngày đáng xấu hổ nhất trong lịch sử cuộc đời hắn, so với ngày bị phát hiện xem phim người lớn ở thư viện lại càng xấu hổ hơn nữa.
Trí tuệ nhân tạo mà hắn thiết kế từ đầu đến đuôi, lại đẩy hắn xuống hố một lần nữa.
Bản mặt già này phải vứt cho chó ăn rồi!
Hình chiếu ba chiều biến mất, phòng thí nghiệm cơ khí lâm vào sự an tĩnh đầy tĩnh mịch, bầu không khí nơi đây nóng bỏng vô cùng.
Triệu Mẫn đang đứng trước cửa giờ cũng không biết nên làm sao, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Sóng to gió lớn nào cô đều đã trải qua, nhưng sự việc xấu hổ như thế này thì vẫn là lần đầu tiên, cho nên cô có chút mất bình tĩnh, không biết làm sao cho phải.
“Cái kia…”
Hai người đồng thời mở miệng rồi lại dừng lại, sau đó nhìn nhau không nói gì, cảm xúc xấu hổ bao trùm bọn họ.
Triệu Mẫn không biết bản thân nên khóc hay nên cười: “Ngươi nói trước đi.”
“Ta nói đây chỉ là một hiểu lầm, ngươi sẽ tin sao?”
Trần Mặc nghẹn đỏ mặt, ngay cả lời giải thích cũng có chút vô lực.
“Ta tin.”
Triệu Mẫn gật đầu, nhưng ánh mắt khi cô nhìn hắn lại có chút cổ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi