Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 84: Mắt Hồ Điệp 2

Trần Mặc bắt tay với lão La: “Phòng thí nghiệm phải mất bao lâu nữa mới có thể hoàn thành?”
“Vì công nhân phải nghỉ ngơi, đón năm mới nên bị chậm trễ mất mấy ngày, bây giờ tối đa năm ngày nữa là có thể hoàn thành.”
Lão La nói.
"Nguyên khu vực này không còn nhân viên nào khác đúng không?”
Trần Mặc hỏi.
“Không có, đây này là nơi thí nghiệm của ngươi, là một khu vực quan trọng của công ty, những ai ra vào thì cần phải chứng minh thân phận. Còn đây là phòng máy, đây là phòng thí nghiệm vật lý, cái này là phòng thí nghiệm hóa học, cái sát bên cửa sổ ở bên cạnh kia là văn phòng của ngươi.”
Triệu Mẫn dẫn theo hai người, vừa đi vừa giới thiệu. Sau khi đi một vòng quanh phòng thí nghiệm, Trần Mặc gật gật đầu hài lòng. Phòng thí nghiệm này cũng khiến bọn họ hao tốn không ít tâm tư.
“Đổi máy tính trong phòng làm việc của tôi đi, lão La, chú bảo người lắp ráp mười bộ máy tính tốt nhất hiện nay để trong phòng thí nghiệm và phòng làm việc.”
“Giá cả sợ rằng phải từ năm vạn trở lên.”
Lão La nói.
“Không sao, tiền không phải là vấn đề.”
Tối qua hắn bảo Mặc Nữ giúp hắn chỉnh lý lại tài liệu về tinh thể cacbon, kết quả vận hành chưa tới nửa giờ mà máy tính đã cực kỳ nóng rồi, suýt chút nữa thì cháy luôn. Về sau hắn chắc chắn sẽ có rất nhiều việc cần Mặc Nữ trợ giúp, nếu chỉ sử dụng những máy tính phổ thông thì căn bản không thể chịu được sự vận hành của Mặc Nữ trong khoảng thời gian dài.
Sau khi tìm hiểu sơ bộ một lượt về tình hình hiện tại của công ty xong, Trần Mặc đeo ba lô rời khỏi đó, ba ngày sau quay lại nơi này để tiếp nhận phòng thí nghiệm là được.
Trên đường trở về, điện thoại đột nhiên kêu lên, sau khi nhìn thấy là số điện thoại của Tiểu Ngư, Trần Mặc bất giác mỉm cười.
“Tiểu Ngư.”
“Trần Mặc, ngươi đang ở đâu thế? Bất ngờ ta muốn cho ngươi đã tới rồi, mau chóng trở về kí nhận đi.”
“Nhanh như vậy?”
“Đúng thế, trong vòng nửa tiếng mau trở về ký nhận, nếu không thì sau này không còn bất ngờ nữa đâu.”
“Vậy được, bây giờ ta về ngay.”
Trần Mặc cúp điện thoại, vẫy một chiếc xe ở bên đường rồi trở về phòng trọ. Tiểu Ngư vẫn luôn úp úp mở mở nói muốn tặng bất ngờ cho hắn, làm hắn rất muốn xem xem rốt cuộc cái bất ngờ này là gì.
....
....
Trần Mặc chạy một mạch về nhà trọ, nhìn bên cửa trống trơn với vẻ mặt buồn bực.
Không phải nói nửa tiếng sao? Hắn vội trở về mới có hai mươi phút thôi? Sao lại không thấy gì thế này? Lẽ nào bị trộm rồi sao?
Trần Mặc gọi điện thoại cho Tiểu Ngư. Không bắt máy?
Trần Mặc càng nghi ngờ hơn nữa, mở cửa phòng với tâm trạng rối bời. Vừa đi vào, hắn lập tức dừng chân, nhìn phía trước với vẻ mặt khó tin.
Trên ghế sô pha, Tiểu Ngư đang ngồi một cách yên tĩnh, trên mặt còn mang theo nụ cười mỉm, bên cạnh cô còn có một chiếc vali. Mái tóc dài màu đen tết lại, trước trán còn chừa lại hai lọn tóc, cô mặc áo len mỏng cao cổ và quần bò, toát ra khí chất xinh đẹp mà tao nhã.
“Mang bất ngờ đến cho ngươi rồi đây, ký nhận đi.”
Tiểu Ngư đứng dậy khỏi ghế, sau đó mỉm cười ngọt ngào.
“Được, ký nhận.”
Trần Mặc vừa cười vừa đi qua, hắn ôm chặt lấy Tiểu Ngư rồi hôn xuống.
“Ưm… ưm!”
Một phút sau, Tiểu Ngư vùi đầu vào trong ngực Trần Mặc, hơi thở dốc, khuôn mặt đã được nhuộm màu đỏ hồng ngượng ngùng.
“Vừa tới đã bị ngươi bắt nạt.”
“Ta ký nhận mà.”
Trần Mặc cười khà khà: “Sau này sẽ ở lại đây sao?”
“Không chào đón sao?”
Tiểu Ngư hỏi.
“Chào đón chứ, sao có thể không chào đón được.”
Trần Mặc đáp mà không hề do dự. Trước đây hắn đã nghĩ không ít cách để khiến Tiểu Ngư chuyển ra ngoài với mình nhưng đều không thành công, cho nên sự hiện diện của cô lúc này quả thực là một bất ngờ cực lớn với hắn.
“Ở đây nhỏ quá, sau này ta sẽ tìm một căn phòng lớn hơn, rồi chúng ta chuyển qua đó.”
“Không cần, ta cảm thấy ở đây rất ấm áp.”
“Như vậy sao được, ta cũng không thể để ngươi chịu thiệt thòi được.”
“Ta đã nói không cần là không cần, ngươi phải nghe ta.”
Tiểu Ngư hôn lên mặt Trần Mặc một cái.
“Được, nghe lời ngươi. Ngày nào đó ngươi muốn chuyển sang một môi trường mới, cứ nói cho ta biết, muốn đi đâu cũng được.”
Trần Mặc ôm Tiểu Ngư, ôn tồn bảo.
“Được rồi, đừng buồn nôn nữa.”
Tiểu Ngư giãy khỏi cái ôm của Trần Mặc, sắc mặt đỏ bừng: “Hôm nay ta có hẹn với Nhược Hi để tới báo danh ở công ty thực tập, bây giờ phải qua đó tìm cô ấy.”
“Được, ngươi cẩn thận nhé.”
Sau khi Tiểu Ngư rời đi, Trần Mặc tìm mấy quyển sách chuyên ngành vật lý rồi bắt đầu đọc. Trong khoảng thời gian nghiên cứu ngôn ngữ máy tính kia, sau khi hoàn thành mục tiêu đọc đến quyển sách thứ bốn trăm để có thể lấy thêm cuốn sách thứ hai liên quan tới phương diện sáng tạo ngôn ngữ máy tính ra, thì trong thời điểm nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, Trần Mặc cũng chỉ thi thoảng mới đọc sách.
Nhiệm vụ một nghìn quyển sách mà Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật cho, bây giờ Trần Mặc mới đọc được hơn bốn trăm chín mươi quyển, còn thiếu vài quyển nữa mới tới năm trăm. Muốn thăng cấp thẩm quyển ở thư viện, vậy nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. Vừa vặn nhân lúc bây giờ có thời gian, hôm nay hắn sẽ hoàn thành quyển thứ năm trăm. Sau khi tiến vào trạng thái học tập, Trần Mặc dần dần chìm đắm vào trong những trang sáng.
Ba tiếng sau, Trần Mặc bỏ quyển sách thứ mười xuống, sắc mặt có chút thả lỏng. Đọc nhiều sách chuyên ngành vật lý, tiếp thu được được rất nhiều kiến thức, cho nên tâm trạng của hắn khá tốt .
Mục tiêu đọc năm trăm quyển sách đã hoàn thành, kế tiếp là lúc thu về một loại khoa học kỹ thuật. Trần Mặc nhanh chóng lên giường nằm, tiến vào Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
“Thư Lão, ta đến chọn lấy kỹ thuật đây.”
“Ừm, quyển thứ năm trăm, đã được một nửa rồi.”
Thư Lão gật đầu: “Bây giờ ngươi có thể lựa chọn tự do một loại kỹ thuật, ngươi muốn lấy cái gì?”
“Cho ta xem toàn bộ kiểu dáng của điện thoại Mắt Hồ Điệp đi.”
Trần Mặc nhanh chóng quyết định. Bây giờ doanh số của điện thoại Mắt Hồ Điệp đang trong giai đoạn đỉnh cao, coi như đã tiến được một bước trong lĩnh vực điện thoại di động. Kế tiếp, hắn cần phải cho ra mắt kiểu dáng chiếc di động thứ hai để đứng vững gót chân trong thị trường này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi