Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 166: Khảo sát

Tiểu Ngư cười nói.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện phiếm nữa. Mặc Nữ, bây giờ bắt đầu khảo sát, ngươi thử thực hiện vài bước đi đi.”
Trần Mặc chuyển sự chú ý vào con robot và bắt đầu khảo sát tính năng của nó. Hiện giờ, màn thể hiện của Mặc Nữ mới chính là trọng tâm trong mắt hắn.
Ngay khi giọng nói của hắn vừa dứt, robot lập tức bắt đầu chuyển động.
“Đi đổ đầy nước vào cái cốc trên bàn.”
Trần Mặc cầm lấy bình nước trên tay Tiểu Ngư rồi đưa cho robot.
“Mang cốc nước đưa cho ta.”
…..
......
Từng mệnh lệnh được phát ra, Trần Mặc không ngừng khảo sát hiệu suất của robot. Mặc Nữ đều hiểu những câu lệnh này, nhưng để có thể thực hành một cách chính xác, cô cần phải học hỏi và điều chỉnh không ngừng.
Tiểu Ngư vô cùng kinh ngạc, cảnh tượng như vậy vốn chỉ xuất hiện trong những bộ phim khoa học viễn tưởng của tương lai, cô không ngờ hôm nay mình lại có cơ hội chứng kiến từ đầu đến cuối. Thật sự là quá chấn động rồi, con robot này giống hệt như con người vậy. Nếu như cô có thể quay video lại cảnh tượng này rồi đăng lên trên mạng, e rằng sẽ khiến cộng đồng mạng dậy sóng một lần nữa.
Tiểu Ngư ngồi ở một bên, im lặng quan sát Trần Mặc làm việc. Cô chợt nhận ra, khoa học kỹ thuật của tương lai đang ở rất gần mình.
Trần Mặc vẫn đang tập trung vào việc thử nghiệm robot. Con robot này chỉ vừa mới được hoàn thiện, vẫn còn rất nhiều thứ đều cần phải được điều chỉnh. Cũng may Mặc Nữ có thể bắt chước học hỏi rất nhanh, cho nên cô sẽ tự động điều chỉnh các chỗ còn thiếu sót.
Hơn nữa, Trần Mặc cũng muốn thử xem con robot này có thể duy trì được bao lâu trong điều kiện phải hoạt động và tính toán liên tục.
Hai tiếng sau, động tác của con robot bỗng nhiên chậm lại, nó từ từ đi đến bên cạnh cục sạc, nắm lấy đầu cắm và lắp vào trong ổ điện.
“Nhanh như vậy đã hết pin rồi sao?”
“Đúng vậy, năng lượng pin chỉ có thể duy trì hoạt động trong ba tiếng liên tục mà không làm gián đoạn việc tiếp nhận và xử lý mệnh lệnh.”
Mặc Nữ nói ra.
“Mất bao lâu thì có thể sạc đầy?”
“Nửa tiếng.”
“Xem ra cần phải có hai con robot hoạt động thay phiên nhau, hoặc là nên đổi sang một loại pin có dung lượng lớn hơn.”
Lò phản ứng hồ quang giống như trong phim Iron Man là nguồn năng lượng tốt nhất dành cho robot, nhưng mà Trần Mặc không thể sở hữu loại kỹ thuật đó trong thời gian ngắn được. Chờ đến khi cấp thẩm quyền của hắn trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật được nâng cấp, Trần Mặc mới có thể thu hoạch được những kỹ thuật tương tự như vậy.
Trần Mặc nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn quyết định dùng phương pháp đầu tiên.
Kỹ thuật chế tạo pin có dung lượng lớn hơn phải hao tổn rất nhiều công sức mới lấy được. Hơn nữa, cho dù có tăng thời lượng pin thì robot cũng chỉ duy trì lâu hơn vài tiếng, điều này có không ý nghĩa lắm đối với công việc ở trong phòng thí nghiệm.
Nếu có hai con robot thay phiên làm việc, khi cần thiết thì sử dụng luôn cả hai con cùng một lúc, phương án này rõ ràng hợp lý hơn nhiều.
Sau khi suy xét kỹ càng, Trần Mặc vội vàng bấm số điện thoại của Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn lúc này đang nhìn thư mời trong tay, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, cô liếc nhìn thông báo cuộc gọi rồi chợt bật cười. Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy......
“Chủ tịch, có chuyện gì sao?”
“Ngươi lên đây một chuyến đi.”
“Được.”
Triệu Mẫn đồng ý mà không cần suy nghĩ, cô không quên cầm thư mời trong tay rồi mới rời đi.
…..
…..
Triệu Mẫn ngơ ngác nhìn con robot đang quay người rót nước cho cô, cảm thấy không thể tin vào mắt mình. Cô chưa từng đi vào phòng thí nghiệm của Trần Mặc nên cũng không biết hắn đang nghiên cứu cái gì ở bên trong. Bình thường cô chỉ làm theo yêu cầu của Trần Mặc, cung cấp chu toàn những thứ mà hắn cần.
Lúc nãy, khi Triệu Mẫn vừa bước vào văn phòng của Trần Mặc, lập tức nhìn thấy cảnh tượng hắn đang sai khiến một con robot, cô cảm giác chính mình như đang lạc vào mấy bộ phim khoa học viễn tưởng vậy. Triệu Mẫn hoài nghi liệu mình có phải đã xuyên việt rồi không, đầu óc của cô hiện giờ có chút quá tải.
“Đây là đồ chơi nhỏ mà ngươi đã nói đó hả?”
Triệu Mẫn kinh ngạc cầm lấy ly nước do robot đưa tới.
“Đúng vậy, ta chỉ vừa làm xong ngày hôm qua thôi, tạm thời nó chỉ mới biết đi và thực hiện một vài động tác cầm nắm cơ bản. Sáng hôm nay ta kêu Tiểu Ngư lên là để thu thập dữ liệu vận động của con người đó.”
Trần Mặc cười nói.
“Đồ chơi của ngươi thật là đặc biệt, kỹ thuật của nó đã được hoàn thiện chưa?”
Sắc mặt của Triệu Mẫn hiện lên một tia sợ hãi thán phục, cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào robot.
“Vẫn chưa hoàn thiện lắm, vẫn còn đang trong giai đoạn khảo sát dữ liệu.”
Trần Mặc giới thiệu: “Có thể xem nó như là trợ lý trong phòng thí nghiệm của ta, robot trợ lý.”
“Sau khi hoàn thiện kỹ thuật thì chi phí sản xuất ước tính là bao nhiêu?”
“Chắc không rẻ đâu, ngay từ khi bắt đầu nghiên cứu, chỉ riêng mã nguồn trí tuệ nhân tạo cũng đã tốn 2000 vạn rồi, quan trọng là ta đã đầu tư rất nhiều chất xám vào nó. Nếu sản xuất hàng loạt, chi phí chắc khoảng tầm 1000 vạn.”
Trần Mặc nói.
“Ngươi có muốn đưa nó ra thị trường không?”
Triệu Mẫn hỏi.
“Kỹ thuật vẫn chưa hoàn thiện mà, thông số các linh kiện của nó cũng chưa có dữ liệu chính xác, ngay cả hạn sử dụng cũng chưa được xác định. Nếu vừa bán ra mà đã gặp trục trặc thì chẳng khác nào tự phá hỏng uy tín thương hiệu.”
“Vậy chờ kỹ thuật được hoàn thiện đến độ có thể đưa ra thị trường thì báo cho ta. Nếu chi phí sản xuất chỉ có 1000 vạn thì ta sẽ biến ngươi thành người giàu có nhất thế giới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi