Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 888: Hùng mạnh uy vũ

Bầu không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, ai nấy đều tràn đầy mong chờ, tập trung tinh thần lên màn hình.
Bài ca khúc quân hành vang lên, tất cả các nguyên thủ và lãnh đạo đứng đầu quốc gia lần lượt tiến vào địa điểm tổ chức, bọn họ dừng chân trước tòa tháp, ngắm nhìn không khí lễ hội tại quảng trường, sau đó nở một nụ cười tươi như gió xuân.
Với tư cách là người chủ trì hội nghị, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Thái Khải thoáng sửa sang lại trang phục rồi đi về phía micro: "Thưa tất cả các vị, đại lễ kỷ niệm 80 năm thành lập Trung Quốc, chính thức bắt đầu. Nghiêm!"
Giọng nói hồn hậu đầy trang nghiêm của Thái Khải truyền vang khắp toàn bộ quảng trường, đại lễ chính thức bắt đầu, 56 tiếng pháo chào lễ cũng được kéo vang!
Đoàng đoàng đoàng!!!
Thanh âm dày đặc đến mức chấn động, kéo dài rất lâu sau đó, vang vọng về phía chân trời.
Khi tiếng pháo đầu tiên vang lên, đội hộ vệ quốc kỳ đã xuất phát từ đài tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ tiến về phía chân cột cờ.
Mỗi một bước chân cùng chung một nhịp đi, trang trọng và nghiêm túc.
Trên quảng trường lúc này, ngoại trừ tiếng pháo mừng vừa dày vừa nặng thì chỉ còn lại tiếng bước chân của đội hộ vệ. Mỗi một nhịp đi tựa như đã đánh động đến nội tâm của mỗi người, khiến người ta không khỏi vô thức nhìn về những tấm bia kỷ niệm sau lưng bọn họ.
Những tượng đài được xây bằng máu thịt của các anh hùng tổ tiên trải dài đến thân cột đang treo lá cờ tổ quốc tung bay, con đường này tuy không dài, nhưng đây chính là nơi mà vô số người đi trước đã nằm xuống, những người vượt mọi chông gai để mở ra một bầu trời mới cho đất nước.
Tiếng bước chân dày đặc và trang trọng khiến cho những khán giả đang xem truyền hình trực tiếp trước TV và máy tính cũng phải kinh hãi.
Cơ sở huy hoàng ngày nay được bồi đắp bởi mồ hôi và máu huyết tổ tiên ngày trước. Mỗi một tấc đất dưới chân đều ẩn chứa kỳ vọng và mong mỏi của các bậc cha ông.
Trước chân cột cờ, những thành viên đội hộ vệ rút súng đứng nghiêm, thân hình chỉnh tề, cao thẳng ngạo nghễ, như xương sống và tâm hồn anh hùng tổ tiên đang sáng ngời rực rỡ dưới ánh mặt trời.
"Tất cả đứng nghiêm, kéo cờ, hát quốc ca!"
Khoảnh khắc kèn lệnh quốc ca ngân vang, không ít người đều cảm thấy viền mắt của mình bắt đầu nóng lên.
Thông qua tiếng kèn thổi hồn anh hùng, hình ảnh tổ tiên đắm mình trong máu lửa tựa như đang được tái hiện lại bên trong quảng trường.
Trong tiếng hát quốc ca, đài tưởng niệm các anh hùng trở nên cao lớn đồ sộ không gì sánh được, tất cả mọi người dường như có thể thấy rõ từng người đi trước đang đứng dậy từ đống đổ nát của chiến trường và chạy nhanh về phía trận địa pháo súng, nhìn về ngày mai mặt trời mọc và lá cả cờ nhuộm máu đỏ tươi tung bay trong chiến thắng.
Bài quốc ca uy nghiêm, trang trọng và nặng trĩu, tựa như tiếng gào thét đầy bất khuất của những người đã ngã xuống, và cũng là tiếng nói kiên cường của cả đất nước.
Thời điểm quốc ca dừng lại, lá cờ đỏ đã ở trên đỉnh cột cờ, hướng về gió và phản chiếu trong ánh nắng mặt trời.
Dưới ánh sáng đầy ấm áp, người ta dường như nghe thấy bên tai là bóng dáng của tổ tiên chiến đấu trong tàn tích, ngã xuống rồi lại đứng lên, để lại máu và khói thuốc súng, còn có cả tiếng hò reo cho chiến thắng cuối cùng.
Đó là một bài ca kiên cường, bất khuất, đổi lại cho cả dân tộc hôm nay một niềm tin tín ngưỡng, với niềm hy vọng và khao khát của đời trước mà quật khởi bay lên.
Vạn Lý Trường Thành dài vạn dặm, bên ngoài trường thành là quê hương.
Những bài hát xa xăm vượt thời gian, lại quay về văng vẳng bên tai hồi lâu.
Khi nhìn thấy lá cờ đỏ tung bay, tất cả những người lính dường như có thể cảm nhận niềm tự hào của tổ tiên, bọn họ bất giác xúc động đến độ rưng rưng nước mắt.
Tổ tiên đã xông pha khai mở con đường phát triển, bọn họ nhất định đảm nhận xuất sắc nhiệm vụ canh giữ, niềm tin thầm lặng như máu thịt xâm nhập vào trái tim và máu thịt của mọi người, được truyền từ đời này sang đời khác.
Khi nghĩ về quê hương của ngày hôm nay, con người ta lại vô thức cảm thấy tự hào. Trung có thể không phải là quốc gia hoàn mỹ nhất, nhưng lại là điều đáng giá nhất mà bất kỳ mỗi người dân cần phải bảo vệ tuyệt đối
"Cuộc đời này không hối hận là người Trung Quốc, kiếp sau nguyện ý tiếp tục là người Hoa."
"Trung Quốc, đứng lên."
"Thưa các vị tiền bối, sự phồn vinh này, là theo như ý muốn của các ngươi."
"Giờ này khắc này, không khỏi muốn khóc."
Khán giả có mặt tại hiện trường cũng như khán giả trước máy tính, TV đều có một niềm tin không lời, một sự xúc động không thể giải thích được, như thể đang không ngừng reo lên trong tim mọi người.
Tám phút diễn thuyết qua đi, nghi thức duyệt binh đã bắt đầu.
Ánh mắt của vô số khán giả đều dõi theo bóng dáng chiếc xe hồng kỳ rồi dừng lại trên người các chiến sĩ con em nhân dân. Dáng người cao thẳng, quân phục chỉnh tề, gương mặt nghiêm nghị, kỷ luật nghiêm minh, như những thanh kiếm sắc bén đã ra khỏi vỏ.
Hùng mạnh uy vũ.
Nhìn thấy hình ảnh này, một vài khán giả dựng thẳng sống lưng trong vô thức, sắc mặt cũng trở lên nghiêm túc gấp bội.
Ánh mắt của những vị khách du lịch nước ngoài cũng trở nên phức tạp đôi phần, ai nấy đều cảm thán trong lòng, đồng thời cũng có thể cảm nhận rõ ràng niềm tự hào và niềm vui của những người dân Trung Quốc đang đứng xung quanh.
Đội hình quân ngũ Trung Quốc có kỷ luật rất tốt, và sự kỷ luật này sẽ trở thành sức mạnh chinh chiến mỗi khi ra trận. Bọn họ cũng khó có thể tưởng tượng tình cảnh sẽ ra sao nếu quân đội quốc gia của mình đối mặt với một đội quân như vậy.
Có lẽ, Trung Quốc cũng không phải ngẫu nhiên mà có thể có được vị thế ngày hôm nay. Một khi giành được ưu thế về lòng người, chính là có thêm một phần thắng lợi.
Sau khi xem được cảnh này trên sóng truyền hình trực tiếp, một số nhà ngoại giao cũng đã và đang suy nghĩ về cách để thúc đẩy mối quan hệ với Trung Quốc.Một cường quốc đang phát triển vượt bậc, một con rồng khổng lồ vừa thức tỉnh, không ai hay bất kỳ quốc gia nào có thể ngăn cản được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi