Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 406: Niềm vui bất ngờ

Lý Thành Chi thận trọng nói: "Lần này thiệt thòi cho ngươi rồi, chứ nếu cứ thần không biết quỷ không hay thế này, hậu quả thực sự khó mà lường được."
"Ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho kỹ thuật mà ta phát minh. Chắc ta sẽ không phải tham gia điều tra chứ?"
Trần Mặc nói.
Mặc dù là đã xác định thủ phạm là Thẩm Sùng Tín, nhưng công tác điều tra toàn diện nội bộ trong đội ngũ nghiên cứu là điều không thể tránh khỏi. Chỉ là Trần Mặc không rõ Lý Thành Chi sẽ áp dụng phương thức điều tra công khai hay cứ âm thầm mà tra xét.
"Không cần."
Lý Thành Chi nói.
"Thế là tốt rồi. Ta chuẩn bị trở về thành phố Tân Hải trong ngày mai, sẽ không ở đây nữa."
"Sao lại gấp thế? Không đợi tiến hành toàn bộ thí nghiệm à?"
"Không cần đâu. Sự thật đã chứng minh rằng thuốc của ta không có vấn đề gì cả. cho dù có tiếp tục thí nghiệm thì kết quả vẫn sẽ như cũ mà thôi. Hơn nữa, ta không có nhiều thời gian để phung phí ở đây như vậy, ta còn phải nghiên cứu các loại công nghệ khác nữa. Nếu ngươi có vấn đề gì thì thông báo cho ta."
Trần Mặc nói.
Vì xảy ra chuyện này nên sẽ mất một ít thời gian để có thể tiến hành thí nghiệm trở lại, Trần Mặc không thể mất thời gian ở đây cùng bọn họ. Hơn nữa, hắn biết, nếu tiếp tục thực hiện thí nghiệm thêm nữa thì kết quả vẫn sẽ như vậy. Chuyện này đã cho hắn một cái cớ để quay trở về.
Lý Thành Chi suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được rồi, quả thực thời gian của ngươi quý giá hơn người khác rất nhiều. Ngươi định lúc nào ngày mai thì rời đi? Để ta giúp ngươi đặt vé máy bay."
"Không có chuyên cơ à?"
Trần Mặc cười ha ha nói.
Lý Thành Chi cạn lời: "Ngươi cho rằng chuyên cơ muốn là có sao? Một lần sử dụng tốn không ít tiền đâu. Người bình thường có mà cả đời cũng chẳng được ngồi một lần, ngươi xem như tốt số."
Trần Mặc cười cười, cũng không mong ngóng được chuyên cơ đưa về nữa, dù sao đó cũng không phải thứ mà người bình thường có thể ngồi. Lần trước hắn được chuyên cơ đưa đến đây là bởi trong tay hắn đang giữ công nghệ thuốc phát triển tiềm năng. Để có thể giảm thiểu rủi ro xuống mức thấp nhất, nên cấp trên mới phái chuyên cơ đến đón hắn.
"Nói cái này cho ngươi biết."
Trần Mặc nghĩ một lát rồi nói: "Ta muốn cho mấy người Vương Hải, Hắc Ưng, Bạch Trân Châu và A Nam dùng thuốc."
Nghe được vấn đề này, Lý Thành Chi trầm ngâm suy nghĩ.
Thuốc này là một thứ vô cùng nhạy cảm. nên sẽ không có chuyện nó được tiết lộ ra bên ngoài. Nhưng đây lại là thuốc này là của Trần Mặc, hắn càng có quyền quyết định cách sử dụng nó.
Mặc dù Trần Mặc đang nói chuyện theo hướng thương lượng với bọn hắn, nhưng bọn hắn cũng không có lý do gì để từ chối cả. Trần Mặc chỉ đang thông báo ý định với bọn hắn, đây cũng là một sự tôn trọng.
"Đây không phải là vấn đề quá lớn. Như thế này đi, sau khi cuộc thí nghiệm lâm sàng ở bên này được hoàn thành, xác nhận rằng thuốc không có vấn đề gì thì ta mới cho bọn họ sử dụng thuốc, dù sao đây cũng là một loại thuốc đặc thù."
Lý Thành Chi nói.
"Thế thì được."
Trần Mặc gật đầu bằng lòng.
Vương Hải, Hắc Ưng, Bạch Trân Châu và A Nam là bốn người đảm nhiệm việc bảo vệ hắn và Triệu Mẫn. Nếu như sức mạnh của bốn người này tăng lên thì mới có lợi cho hai người họ.
"Còn việc gì nữa không?"
Lý Thành Chi hỏi.
"Còn."
Trần Mặc nhếch miệng cười: "Ta chuẩn bị đi mua một vài thứ đặc sản đem về, có muốn đi cùng không?"
….
….
Trần Mặc bước xuống xe, lúc này đã là hơn bảy giờ tối rồi. Nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc trước mặt, khuôn mặt hắn vô thức hiện lên nụ cười.
"Vương Hải, ngươi về trước đi, tự ta cầm hành lý là được rồi."
Trần Mặc nói.
"Được."
Vương Hải gật đầu.
Trần Mặc kéo hành lý đi về phía biệt thự, lấy điện thoại di động ra và nói: "Mặc Nữ, Tiểu Ngư ở nhà chứ!?"
"Có ở nhà, đang đọc sách."
"Ừm, đừng báo cho cô ấy biết rằng ta đã trở về, ta muốn cho cô ấy một kinh hỷ."
Trần Mặc nói. Thông thường khi có người tới gần biệt thự, Mặc Nữ sẽ thông báo những người ở trong nhà. Nhưng Trần Mặc đã nhắc trước Mặc Nữ, hắn muốn tạo bất ngờ cho Tiểu Ngư.
"Được, anh Mặc. Kinh hỷ là cảm giác thế nào?"
Mặc Nữ hỏi.
"Loại cảm giác này thật sự rất khó miêu tả được bằng từ ngữ. Chính là niềm vui xảy đến bất ngờ, khiến người ta vô cùng cao hứng."
Trần Mặc vừa giải thích vừa đi về phía biệt thự. Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn tỉ mỉ giải đáp những câu hỏi của Mặc Nữ, bởi vì cô vẫn đang quá trình học tập không ngừng nghỉ. Đặc biệt là sau khi máy tính siêu dẫn được hoàn thành, thì tốc độ học tập của Mặc Nữ càng nhanh hơn trước, kiến thức của cô có thể sánh ngang với nhân loại, chỉ là vẫn chưa cảm nhận được tình cảm con người.
Trần Mặc đến trước cửa, sau đó mở khóa bằng vân tay và nhận diện khuôn mặt rồi nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào. Hắn khẽ đóng cửa lại, chân tay rón rén bước vào phòng khách.
Tiểu Ngư đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trên người đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây, đôi chân thon dài ngả ngớn trên nệm ghế, cô cầm một cuốn sách trên tay, còn đeo thêm tai nghe điện thoại. Nếu nhìn từ góc nghiêng gò má, dáng vè chăm chú của cô vừa uyển chuyển, vừa điềm tĩnh.
Tiểu Ngư đột nhiên cảm nhận được điều gì, cô xoay đầu thì lập tức nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Mặc.
Tiểu Ngư xoa xoa đôi mắt, sau khi xác định người đứng trước mặt mình không phải là ảo giác thì vui mừng ra mặt. Cô lập tức đặt cuốn sách và tai nghe trên tay xuống, giày cũng không thèm mang mà lập tức nhào vào lòng Trần Mặc như con chim yến oanh. Cô nhẹ nhàng hít một hơi, khi cảm thấy được mùi hương quen thuộc của hắn thì lập tức mở cười ngọt ngào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi