Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1096: Tạm biệt không tiễn

Gấu Trắng ngồi trong xe, nhìn chiếc trực thăng đang lượn lờ trên cánh đồng bốc khói ở cách đó không xa, hắn liếm môi rồi nở một nụ cười nham hiểm.
Sau khi phát hiện CIA cũng đang có mưu đồ tranh đoạt công nghệ trí tuệ nhân tạo, hắn chuyển sự chú ý sang những người trong CIA.
Bọn họ đã theo theo chân đám người của CIA đến tận các vùng lân cận. Sau khi trực thăng gặp nạn, họ đã đuổi theo địa điểm rơi của nó càng sớm càng tốt.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh ở phía sau.
Hiện tại, chiếc trực thăng của Nhật Bản bị CIA bắn rơi chỉ cách họ một km, chiếc trực thăng của CIA cũng đang bay lượn bên trên chiếc máy bay gặp nạn.
CIA là bọ ngựa, bọn họ là chim vàng anh.
Tính theo khoảng cách từ căn cứ quân sự gần nhất của Nhật Bản đến đây, quân viện trợ sẽ mất ít nhất 15 phút nữa mới tới nơi. Tuy nhiên, những người của CIA đang phục kích gần căn cứ sẽ làm trì hoãn sự xuất hiện của các trực thăng cứu hộ, tương tự đang may áo cưới giúp bọn họ.
Nhìn thấy chiếc két sắt bị dây thừng treo lên, Gấu Trắng híp mắt cười tươi, hắn lập tức dừng xe, chộp lấy khẩu bazooka bên cạnh rồi vác lên vai, nhắm thẳng chiếc trực thăng cách đó một km.
Thấy vậy, các thành viên ở bên cạnh cũng nâng khẩu bazooka lên.
Các đầu đạn chứa trong ống phóng là những tên lửa thông minh thế hệ mới của bọn họ, được đặc biệt chế tạo để đối phó với các robot chiến tranh của Trung Quốc. Chúng có các chức năng theo dõi thông minh, có thể gia tăng tỷ lệ bắn trúng, chuyên được sử dụng bởi lực lượng đặc biệt được huấn luyện tốt như bọn họ.
KBG đã phải mất rất nhiều công sức để mang được 5 đầu đạn đến đây.
Để đảm bảo tỷ lệ thành công cao hơn, Gấu Trắng đã chọn hai người đi cùng hắn.
“Tạm biệt không tiễn, đồ Yankee.”
Gấu Trắng nheo mắt, hung hăng bóp cò.
….

“Cái gì?”
Trong dinh thự của Thủ tướng Nhật Bản, Abe nghe được phản hồi từ các quan chức, giọng nói cũng thay đổi, suýt chút nữa lửa giận công tâm.
Đội ngũ chịu trách nhiệm chuyển giao Amaterasu bị phục kích, tất cả binh lính đi theo hộ tống đều đã bỏ mạng, tất cả chương trình và chìa khóa đều đã bị cướp mất, ngay cả trợ lí Asagami cũng bị giết.
Sau khi nghe nhân viên tình báo xác nhận tin tức một lần nữa, sắc mặt Abe đen như đáy nồi đã nung mười năm, hai mắt dường như có thể bắn ra tia lửa.
Ông ta không ngờ rằng có người đánh chủ ý vào Amaterasu.
Hơn nữa, đám người này còn hành động vô cùng bài bản, chứng tỏ bọn hắn đã lên âm mưu từ trước.
“Những kẻ cướp đoạt kia thì sao?”
Mỗi chữ phát ra gần như đều được rít từ trong kẽ răng, toàn thân Abe giống như quả bom nguyên tử, chỉ cần chạm vào là sẽ phát nổ.
Trong lúc báo cáo tin tức, Kishida Motokuma cũng không dám thở mạnh, vầng trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tổng cộng hai nhóm tham dự vào cuộc phục kích, một nhóm thì đã bị giết, còn nhóm thứ hai đã đánh cắp các chương trình và mật khóa của Amaterasu từ nhóm thứ nhất.”
“Có hai nhóm người?”
Abe tức quá hóa cười.
Không ngờ loại chuyện này lại có thể phát sinh tại chính thủ đô của bọn họ, hai nhóm người được trang bị vũ khí hạng nặng với tính sát thương cao, mai phục giết chết người dân của bọn họ, trắng trợn cướp đi công nghệ của bọn họ, quả thực gan lớn bằng trời mà.
Đám người này rõ ràng đã ném toàn bộ mặt mũi của đất nước bọn họ xuống dưới đất, thậm chí còn giẫm đạp và nhổ nước bọt vào nó.
“Tất cả nhân viên an ninh và nhân viên tình báo đều bị ngu hết sao? Chẳng lẽ mấy năm nay quá nhàn dỗi rồi sao?”
Abe chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục đến nhường này, ông ta không còn quan tâm đến hình tượng của bản thân nữa mà chửi ầm lên.
Hai mối đe dọa an ninh lớn như vậy ẩn náu trong thủ đô, thế mà các nhân viên tình báo của bọn họ lại không hề biết một tí gì.
Kishida Motokuma chỉ biết cúi đầu, không dám đáp lại, sắc mặt khó coi hơn cả khóc. Đây là do bọn họ làm việc thất trách, chỉ có thể hứng chịu trách mắng từ cấp trên.
Phải mất hai phút, cơn giận dữ của Abe mới dịu đi một chút.
“Các ngươi có tìm ra ai đã làm điều này không?”
“Chúng ta đã điều tra ra nhóm người đã bỏ mạng là nhân viên của CIA, nhưng tạm thời không thể xác định danh tính của nhóm người đã cướp được Amaterasu. Tuy nhiên, chúng ta tìm ra một vài chứng cứ cho thấy bọn hắn là đầu gấu đến từ phương Bắc.”
Kishida Motokuma nói đúng sự thật.
“Kẻ tám lạng người nửa cân!”
Nghe thấy lời hồi báo của Kishida Motokuma, cơn lửa giận của Abe hoàn toàn bộc phát, tất cả những đồ đạc trang trí trên bàn làm việc đều biến thành vật dụng để ông ta trút giận.
Nhưng nếu ông ta không tìm cách phát tiết tâm tình, thì chỉ sợ bản thân sẽ nổ tung ngay tại chỗ.
“Ngươi mau phong tỏa hải quan và hải cảng, cho dù có phải đào ba thước đất lên, thì chúng ta cũng phải bắt được bọn chúng.”
“Vậy chúng ta nên giải thích với ngoại giới như thế nào? Cứ nói thẳng chân tướng ra sao?”
Kishida Motokuma cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Chân tướng cái nhà ngươi. Nói với ngoại giới, chúng ta bị tấn công khủng bố, tấn công khủng bố, ngươi có hiểu không? Ngươi còn muốn kết tội đám người Hoa Kỳ kia nữa sao?”
Abe cảm thấy Kishida Motokuma ngu đến mức điên rồi.
“Đầu gấu ở phương Bắc thì sao?”
“Ta tự có tính toán, cút đi cho ta.”
Abe nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi