Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1321: Tiểu Ngư sinh con

“Căn cứ theo thông tin tình báo, chúng ta có thể xác định các dao động không gian xuất hiện xung quanh khu vực thành phố Nguyên Điểm, nhưng vẫn chưa xác nhận được phương hướng cụ thể.”
Zec chỉ vào một bản đồ sao và bản đồ chuyển động hình sóng, mặt trên có lít nha lít nhít đủ loại dữ liệu.
Trước mắt hắn ta là Tử Vận và hai tên tuỳ tùng của nền văn minh Tử Vi.
Vẻ mặt Tử Vận vẫn lạnh lùng như mọi khi, cô sử dụng thiết bị đeo tay để tiếp nhận nội dung và số liệu trên đó, con ngươi màu tím lập lòe không rõ.
“Làm sao mới xác định được?”
“Cần máy dò lượng tử không gian ở khoảng cách gần, tiền đề là có dao động trong không gian.” Zec nói: “Dao động không gian rất khó nắm bắt, lại xuất hiện trong khoảng thời gian khá ngắn, nên nếu không có được thời điểm cụ thể, thì rất khó có thể tìm được chúng.”
“Chuyện này quan trọng, không thể vội, chỉ cần tin tức không bị rò rỉ là được, nhưng cũng đừng quá chậm, cố gắng thu hẹp phạm vi thăm dò càng nhanh càng tốt, ở đây quá lâu sẽ khiến những thế lực khác chú ý!” Tử Vận nói.
“Được rồi.” Zec đồng ý.
“Tử Vận, Zec, nền văn minh Tam Nhãn phái người đến đây.” Một người đàn ông có con ngươi màu tím xuất hiện từ màn ánh sáng, báo cáo.
“Bảo bọn họ tới đây.”
Tử Vận lạnh lùng nói, tính tình bình thản như nước.
Tam Vấn cố gắng để bản thân trông thật tự nhiên, nhưng trong lòng cũng có đôi phần lo lắng. Ở thành phố Nguyên Điểm, hắn ta thuộc nhóm sinh mệnh xuất sắc nhất, tuy nhiên, bất kỳ một tộc nhân nào của nền văn minh Tử Vi cũng mạnh mẽ, cao quý hơn hắn.
Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với sứ giả của văn minh Tử Vi, tuy rằng rất tự tin vào bản thân, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Bởi vì có lẽ, sự tồn tại của hắn ta cũng chỉ là một trò đùa trong mắt đối phương thôi.
“Thưa sứ giả, ta là Tam Vấn, được nền văn minh Tam Nhãn phái tới đây để phục vụ ngài.” Sau khi trông thấy Tử Vận, Tam Vấn kinh ngạc.
“Ta tên là Tử Vận, sau này ngươi có thể gọi ta là Tử Vận, hiện tại chúng ta sẽ đi dạo trong thành phố Nguyên Điểm, ngươi dẫn đường đi.”
Tử Vận mỉm cười, khôi phục bộ dáng lạnh lùng xa cách như mọi khi.
….
….
Tiểu Ngư nằm trên giường sinh, sắc mặt đau đớn, mồ hôi nhễ nhại.
Triệu Mẫn ngồi bên cạnh nắm chặt tay cô, hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt lo lắng, đã ba giờ trôi qua rồi, cô ấy lại không dám quấy rầy bác sĩ, chỉ có thể liên tục trấn an Tiểu Ngư.
Trần Mặc đã mất tích hơn chín tháng, còn Tiểu Ngư thì tới ngày chuyển dạ.
“Chồng, chồng…”
Tiểu Ngư hơi mệt mỏi, giọng nói khàn đi.
Nghe thấy tiếng kêu vô thức của Tiểu Ngư, mắt Triệu Mẫn cũng đỏ lên: “Không sao, hắn sẽ quay lại sau khi ngươi sinh con!”
“Ừm!”
Nước mắt Tiểu Ngư không ngừng rơi, trên mặt càng thêm đau đớn.
“Chồng ta sẽ quay về!”
“Nhất định chồng ngươi sẽ quay về!” Triệu Mẫn liên tục gật đầu.
Một tiếng sau, khi tiếng trẻ con khóc vang lên, vẻ đau đớn trên mặt Tiểu Ngư cũng giảm đi, bầu không khí căng thẳng trong phòng sinh cũng chuyển sang vui sướng.
A!
Một tiếng kêu vang lên, mọi người đều nhìn về phía bác sĩ đỡ đẻ, cô ta dường như có chút không bình tĩnh, y tá đang quấn tã cho đứa bé cũng có phần bất an.
Bọn họ đã đỡ đẻ hàng trăm lần, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy chuyện kỳ lạ như vậy.
“Chuyện gì thế?”
Vẻ mặt Triệu Mẫn trở nên lạnh lùng, cô yêu cầu Mặc Nữ ôm đứa bé đi, nhìn bác sĩ với vẻ cảnh giác.
“Phần máu ở cuống rốn có màu vàng đỏ!” Bác sĩ đỡ đẻ xòe tay ra, biểu cảm có chút hoảng hốt.
Con ngươi Triệu Mẫn co rút, trái tim nhấc lên đến cổ họng: “Chuyện gì thế này?”
“Mặc Nữ, cho ta nhìn đứa trẻ!”
Hai mắt Tiểu Ngư trở nên đỏ bừng, ra hiệu Mặc Nữ mang đứa trẻ đến chỗ mình.
Khi nhìn thấy làn da căng ra của đứa trẻ, cô không khỏi kinh hỉ, không kìm được nước mắt, nghẹn ngào nói ra: “Máu của chồng ta cũng là như thế này!”
Phòng sinh chìm trong bầu không khí trầm lặng chết chóc, bác sĩ và y tá đỡ đẻ nhìn nhau ngơ ngác nhìn nhau, như thể vừa phát hiện ra một bí mật cực kỳ chấn động.
Triệu Mẫn cũng sửng sốt, nhưng rồi cô ấy lập tức hoàn hồn.


Thạch Vi yên lặng ngồi trong phòng, tâm trạng có chút căng thẳng, cô hiện đang bị vây quanh bởi rất nhiều người máy, đồng thời không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài.
Cô ta đã đỡ đẻ mười mấy năm, chưa bao giờ gặp phải sự cố nào, nhưng hôm nay lại tình cờ biết được bí mật động trời, huyết dịch của Trần Mặc khác hẳn với người bình thường.
Tuy nhiên, theo suy nghĩ của cô, một thiên tài như Trần Mặc sở hữu một đặc tính kỳ lạ nào đó cũng không có gì bất thường.
Chỉ có điều bây giờ, Triệu Mẫn lại yêu cầu đội ngũ bác sĩ khoa sản đến đây, không cho bọn họ rời đi hay tiếp xúc với thế giới bên ngoài, khiến cho ai nấy đều căng thẳng.
Kể từ khi Trần Mặc mất tích, Triệu Mẫn thể hiện bản lĩnh sắt đá chưa từng có.
Hiện tại, tập đoàn Kiến Hành Quân đã trở thành một thế lực nắm toàn quyền kiểm soát châu Phi, sở hữu nền tảng công nghệ siêu quần xuất chúng, thậm chí còn ngự trên cả sao Hỏa, có thể nói là quyền thế ngập trời.
Nếu như người đứng đầu tập đoàn Kiến Hành Quân muốn bọn họ giữ bí mật mãi mãi, thì cũng chỉ cần một câu nói.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Triệu Mẫn bước vào.
Thạch Vi căng thẳng, ba bác sĩ và y tá bên cạnh cũng có hơi khẩn trương.
“Hôm nay là một ngày vui, ta sẽ không làm gì cả, đừng căng thẳng.”
Giọng nói của Triệu Mẫn không hề chút dao động, cô ấy giao cho mỗi người một tờ thỏa thuận.
“Vừa rồi, các ngươi cũng nghe được một số bí mật, nhưng ta hy vọng các ngươi sẽ giữ bí mật này trong lòng, ít nhất thì ta không muốn điều đó bị rò rỉ từ miệng các người! Đây là bản thỏa thuận giữ bí mật.”
“Ta ký.” Thạch Vi cầm bút lên, cũng không thèm xem những điều khoản, dứt khoác ký tên trên mặt giấy.
Ngay từ đầu, cô ta đã không muốn nói lung tung, bởi vì một khi đắc tội Triệu Mẫn và nhà họ Trần thì sẽ phải đón nhận kết cục tàn khốc, dù sao thì bọn họ không thể thoát khỏi Trái Đất.
Một bác sĩ khác và hai y tá cũng không ngần ngại ký tên, ấn dấu vân tay của mình lên.
Nhìn thấy dáng vẻ quyết đoán của bọn họ, Triệu Mẫn khẽ gật đầu, họ đều là những người thức thời, cô ấy không lo họ nói bừa.
“Trong bốn chiếc thẻ này, mỗi cái có năm triệu, là phần thưởng của các ngươi vì đã giữ bí mật và thù lao đỡ đẻ. Mật khẩu là sáu chữ số cuối của thẻ ngân hàng, các người cứ coi hôm nay là một ngày đỡ đẻ bình thường, Tiểu Ngư đã sinh ra một đứa bé khỏe mạnh là được, hãy quên lãng chuyện huyết dịch đi!”
Triệu Mẫn phát cho mỗi người một tấm thẻ.
“Được.”
Thạch Vi gật đầu đồng ý, ba người còn lại cũng vội vàng gật đầu, sau một lúc do dự, cả bốn vẫn nhận thẻ ngân hàng.
Triệu Mẫn nhờ người đưa họ đi, cô ấy quay người đi về phía căn phòng nơi Tiểu Ngư đang nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi