Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1157: Ai có thể chịu nổi chứ?

“Được chứ.”
Sau khi biết Trần Mặc cần đến sự hỗ trợ của mình, Tiểu Ngư gật đầu ngay lập tức.
“Ngươi không hỏi xem cần làm như thế nào sao?”
“Những dự án nghiên cứu của ngươi chỉ tiết lộ với một vài người, Mặc Nữ lại là thành viên trong gia đình, ngoại trừ chị Triệu Mẫn, thì chỉ có ta giúp được ngươi. Hơn nữa, ngươi chắc chắn sẽ không bảo ta thực hiện những thí nghiệm nguy hiểm, cho nên có hỏi hay không cũng thế thôi. Lúc trước, khi Mặc Nữ học cách đi đứng, ngươi còn lấy ta làm khuôn mẫu kia mà. Kể ra, đây cũng không phải là lần đầu tiên mà ngươi lấy vợ mình ra làm thí nghiệm.”
Tiểu Ngư chọc ghẹo.
“…”
Trần Mặc có chút xấu hổ, hắn sờ mũi rồi cười gượng một tiếng.
“Cái đó… chúng ta đừng nói cái này nữa. Ngươi hãy nhắm mắt đi, ta cho ngươi một bất ngờ!”
“Bất ngờ gì cơ?” Tiểu Ngư thắc mắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trần Mặc lấy ra một lọ thuốc đã được niêm phong từ trong túi áo, sau đó đưa tới trước mặt Tiểu Ngư: “Mở mắt ra đi.”
“Đây là cái gì?”
Tiểu Ngư nhìn lọ thuốc, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
“Ngươi muốn trẻ mãi không già mà, đúng không?”
Nghe thấy vậy, Tiểu Ngư chợt ngây người ra.
Trước đây, cô quả thực đã từng nói qua với Trần Mặc, nhưng Trần Mặc đang bận rộn với rất nhiều dự án nghiên cứu, nhưng không ngờ hắn lại hoàn thành yêu cầu của cô nhanh đến như vậy.
Ngay sau đó, Tiểu Ngư nở nụ cười thật ngọt ngào, sau đó đưa tay nhận lấy lọ thuốc từ tay Trần Mặc.
Không một người phụ nữ nào không quan tâm đến vẻ ngoài trẻ trung, thậm chí đều hy vọng có thể mãi mãi thể hiện những mặt đẹp nhất và tốt nhất của bản thân cho người mình yêu.
Hiện tại, điều ước của cô đã trở thành hiện thực.
“Cảm ơn ông xã.” Nói xong, Tiểu Ngư lập tức hôn hắn.
Hành động trực tiếp như thế này mới có thể biểu đạt được sự cảm động của cô.
“Ba ba ma ma, xấu hổ xấu hổ!”
Một lúc sau, giọng nói bi bô của Vô Song đánh gãy bầu không khí đắm đuối giữa hai người bọn họ.
Khi quay đầu nhìn lại, bọn họ lập tức trông thấy Vô Song đang ngồi ở một bên, đôi mắt to tròn ngây thơ đang quan sát bọn họ thể hiện tình cảm, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút uỷ khuất vì bị xem là người thừa.
Tiểu Ngư đỏ mặt rồi lập tức buông Trần Mặc, sau đó vội vàng hôn lên mặt Vô Song một cái.
“Ngươi cứ trực tiếp uống thuốc, không cần kiêng cử.”
“Ừm.”
Tiểu Ngư quan sát lọ thuốc trong tay, sau đó khẽ gật đầu.
“Ba ba, ta cũng muốn!”
“Ngươi uống cái này đi!”
Trần Mặc cầm ly nước trái cây trên bàn rồi đưa cho Vô Song.
Tiểu Ngư đã mở lọ thuốc ra rồi uống một hơi cạn sạch, cái lưỡi hồng phấn khẽ liếm lhasp dư vị còn sót lại, như thể đây là một loại thức uống đặc biệt thơm ngon. Nhưng sau khi uống thuốc xong, cơ thể của cô cũng không phát sinh bất kỳ cảm giác đặc biệt nào khác.
“Ngươi cũng nên đưa một lọ cho chị Triệu Mẫn đi, nếu không, chị ấy chắc chắn sẽ liều mạng với ngươi vì can tội giấu diếm thứ tốt!”
“Cô ấy cũng có phần.”
“Chúng ta đi ăn cơm thôi, còn về chuyện của Mặc Nữ, khi nào cần đến sự hỗ trợ của ta, ngươi cứ nói một tiếng là được.”


Sáng sớm.
Tiểu Ngư mở mắt từ giấc mơ tươi đẹp, cô nhìn thấy Trần Mặc vẫn đang ngủ say bên cạnh mình, khóe miệng lập tức phác hoạ nụ cười ngọt ngào trong vô thức.
Cô không quấy rầy giấc ngủ của Trần Mặc, liền nhẹ nhàng xuống giường rồi vào phòng tắm.
“Hả?”
Đột nhiên, Tiểu Ngư hơi sững sờ khi nhìn thấy bản thân trong gương, quả thực rất khác biệt, thậm chí còn cực kỳ khác biệt.
Cô luôn chú ý chăm sóc làn da hàng ngày, cho nên có thể phát hiện bất kỳ thay đổi nào của bản thân. Nhưng lúc này, cô đường như đã trẻ ra vài tuổi, làn da cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều, giống như năm tháng vừa qua không để lại dấu vết trên khuôn mặt này.
Sau khi do dự một hồi, Tiểu Ngư dứt khoác cởi váy ngủ ra để quan sát kỹ càng. Ngay lập tức, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chỉ mới qua một đêm, làn da trên cơ thể dường như đã trở lại thời đại học.
Thuốc chống lão hóa đã phát huy tác dụng.
Ông xã ơi, ta yêu ngươi chết đi được!
Trần Mặc đang ngủ say, bỗng nhiên bị Tiểu Ngư trèo lên người rồi lay tỉnh, sắc mặt của hắn có chút mờ mịt, không hiểu vì sao vợ mình hưng phấn khi mới sáng sớm như vậy.
Ngay tức khắc, hắn lập tức nuốt nước miếng, tròng mắt suýt chút nữa thì rớt xuống.
Tiểu Ngư không mặc gì cả, cứ thế mà cưỡi trên người hắn.
Sáng sớm như thế này, ai có thể chịu nổi chứ?
“Ông xã, ngươi có phát hiện ta hôm nay có gì khác thường không?”
Tiểu Ngư cười hỏi.
“Có gì khác thường sao? Ngươi không phải vẫn trẻ trung xinh đẹp như trước sao?”
Trần Mặc quan sát Tiểu Ngư từ đầu tới chân, nhìn một cái là biết thuốc chống lão hóa của hắn đã phát huy tác dụng.
“Dẻo miệng thật, thuốc chống lão hóa đã khiến da dẻ của ta đẹp hơn rất nhiều, dường như đã trẻ ra vài tuổi chỉ trong một đêm.”
Tiểu Ngư rất hài lòng với ánh mắt của Trần Mặc.
Phụ nữ tô điểm vì người mình yêu, Trần Mặc chính là tất cả của cô.
“Ta đi nấu bữa sáng, ngươi ngủ thêm chút đi!”
Tiểu Ngư vừa muốn rời đi, chợt phát hiện eo của mình đang bị ghì lại, căn bản không thể nhúc nhích được, sau đó lại phát hiện Trần Mặc đang cười xấu xa với mình.
“Ngươi dám dùng cách này để đánh thức một người đàn ông bừng bừng phấn chấn, tinh lực dồi dào như ta, vậy thì ai có thể chịu nổi được? Ta cũng muốn yêu ngươi!”
Trần Mặc buột miệng trêu chọc, ánh mắt loé lên một tia xâm lược.
“Ta còn phải nấu bữa sáng mà!”
Sau khi Trần Mặc trải qua quá trình khai phá tiềm năng cơ thể ở trình độ cao cấp, tố chất thân thể của hắn quá mức mạnh mẽ. Trong khoảng thời gian này, Tiểu Ngư căn bản không thể chịu nổi sự yêu thương của hắn. Mỗi khi hai người bên nhau, cô đều cảm thấy đau nhức rã rời cả người, phải nghỉ ngơi nửa ngày để lấy lại sức.
Đau đớn nhưng vui sướng sướng.
Nhưng nếu làm xằng làm bậy với Trần Mặc vào giấc này, ngày hôm nay của cô coi như uổng phí rồi.
“Ta sẽ nấu bữa sáng hôm nay, ngươi yên lặng nằm trên giường tới trưa, sau đó trực tiếp ăn cơm trưa.”
Nói xong, Trần Mặc xoay người đè cô xuống,
Trong lúc nhất thời, chim hót véo von, cảnh xuân dạt dào.
Một tiếng rưỡi sau đó, Trần Mặc mới buông tha cho Tiểu Ngư, cả người cô nhuộm màu đỏ hồng, đôi mắt có chút mê ly.
“Hôm nay, ta sẽ nhờ nhóm người Trân Châu đưa Vô Song tới trường, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, có gì gọi điện thoại cho ta.”
Trần Mặc có chút đau lòng, bèn lau mồ hôi trên trán Tiểu Ngư.
“Ừm.”
Tiểu Ngư trả lời vô thức, hiển nhiên còn chưa thoát khỏi cơn đê mê lúc nãy, cô nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ, hô hấp đều đều ngay sau đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi