Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 73: Xem mắt? (2)

Trương Dương vừa vào phòng khách, Thiệu Tuyết Mai nhìn thấy sô pha trống trơn, lập tức hỏi.
“Chuồn rồi, đoán chừng là biết chúng ta muốn giới thiệu bạn gái cho hắn nên trốn đây mà.”
Trương Dương nở nụ cười: “Tiểu Ngư cũng không tới sao?”
“Tiểu Ngư nói có hẹn với bạn học rồi.”
Thiệu Trân đáp.
“Vậy nấu cơm rồi tự chúng ta ăn đi, để ta gọi điện kêu mấy người bạn tới uống rượu. Hai đứa nhỏ kia có lẽ đều đoán được lần này là xem mắt nên kiếm cớ chạy hết rồi.”
Trương Dương khẽ cười vài tiếng: “Lần sau lại tìm cơ hội khác, loại chuyện này không thể miễn cưỡng được, bọn hắn cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, vẫn còn trẻ, có thể chưa thích ứng được ngay lập tức.”
Trần Mặc chạy ra đường cái, vẻ mặt vẫn còn khiếp sợ. Nguy hiểm quá, vậy mà lại lừa hắn đi xem mắt một cách im hơi lặng tiếng như vậy, nếu để cho Tiểu Ngư biết, cô chắc chắc sẽ cười nhạo hắn.
Đi được một lúc, điện thoại vang chuông, là Tiểu Ngư, Trần Mặc lập tức thở phào nhẹ nhõm, nếu là mẹ gọi hắn trở về, còn không bằng bản thân trực tiếp đi tới bệnh viện ở đó hai tiếng cho xong.
“Tiểu Ngư, có chuyện gì thế?”
“Nhà ngươi ở Hoa Thành đúng không?”
Tiểu Ngư hỏi.
“Đúng vậy, sao thế?”
“Bây giờ ta cũng đang ở Hoa Thành.”
Tiểu Ngư nói.
“Nhanh như vậy đã nhớ ta rồi sao, tới tìm ta hả? Đang ở đâu?”
Trần Mặc lập tức cười thành tiếng, vừa vặn hắn hiện tại cũng không có chỗ nào có thể đi. Bên dì nhỏ chắc chắn không thể quay về được rồi, nếu bây giờ về nhà, sợ là lúc mẹ về sẽ lột da hắn, cho chừa tội thất hứa với người ta.
“Một người bạn của ta tổ chức đám cưới ở đây. Ta vừa về đến nhà thì mới báo cho ta biết, kết quả lại phải chạy tới nơi này. Lúc ta tới nơi thì cũng đã muộn rồi nên chưa báo cho ngươi biết, hôm nay vừa hay có thời gian, ngươi dẫn ta đi chơi nhé.”
Tiểu Ngư nói xong. Trần Mặc lập tức hỏi địa chỉ của cô rồi chạy tới. Sau khi nhìn thấy Tiểu Ngư, mọi sự phiền muộn do bị lừa đi coi mắt của hắn lập tức bị quét sạch, nhưng hắn không thể nói chuyện này cho Tiểu Ngư, bằng không sẽ bị cô cười nhạo.
“Muốn đi đâu?”
“Tạm thời ngưoi đừng nói chuyện, để ta đánh một lúc đã.”
Tiểu Ngư nhớ tới chuyện xem mắt vừa nãy, chỉ hận không thể đánh Trần Mặc một trận tơi bời. Đồ miệng quạ đen này thật sự khiến cô vừa trở về đã suýt bị lừa đi xem mắt, cũng may có em gái nhắc nhở, bằng không sẽ rất lúng túng.
“Ngươi đánh đi.”
Hắn vừa dứt lời đã bị Tiểu Ngư đánh lung tung một trận, nhưng vì đánh trên bả vai của hắn, cô bị đau tay nên đành dừng lại.
“Lần đầu tiên ta thấy có người đánh người còn tự làm mình đau như vậy đấy.”
Trần Mặc nở nụ cười, sau đó nắm tay của Tiểu Ngư.
“Ta trút giận xong rồi.”
Nói xong, cô hôn chụt lên má hắn: “Đây là bồi thường cho ngươi, dẫn ta đi chơi đi, đi đâu cũng được.”
“Tới nhà ta gặp phụ huynh nhé.”
“Bớt đi.”
Nghe thấy phỉa gặp người lớn, hai má Tiểu Ngư lập tức đỏ bừng: “Khăn quàng cổ ta tặng, ngươi vẫn luôn mang theo chứ?”
Tiểu Ngư bắt đầu giúp Trần Mặc chỉnh lại quần áo xộc xệch.
“Đương nhiên, mang theo nó giống như có ngươi bên cạnh vậy.”
“Ôi, ta phát hiện ngươi càng ngày càng nói chuyện buồn nôn.”
Tiểu Ngư tỏ ra ghét bỏ, sau đó lại khẽ cười: “Ngày mai đi tham dự hôn lễ của bạn với ta nhé.”
….
….
Trần Mặc dẫn Tiểu Ngư đi dạo chơi một vòng các địa điểm nổi tiếng ở Hoa Thành, sau khi đưa cô về khách sạn mới cắn răng về nhà. Vừa bước chân vào cửa, Trần Mặc đã nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của mẹ mình, đành giả vờ như không nhìn thấy.
"Hôm nay đi đâu? Sao điện thoại lại tắt máy?"
Thiệu Tuyết Mai mở miệng, giọng điệu không hề thân thiện.
Thiệu Tuyết Mai muốn sắp xếp cho hai người trẻ tuổi xem mắt, kết quả cô gái báo bận không tới, còn Trần Mặc cũng chuồn mất, điện thoại thì tắt máy, khiến bà vô cùng lo lắng.
“Ta đi mua thuốc tình cờ gặp một người bạn, nên chúng ta đã đi chơi với nhau, điện thoại bị hết pin nên tắt máy.”
Trần Mặc cười.
"Không phải ta trách gì ngươi, nhưng ngươi vừa tới nhà dì nhỏ liền bỏ đi như vậy, thật không lịch sự?"
Mẹ Trần bắt đầu khiển trách, còn cha Trần chỉ lặng lẽ quan sát, nhưng cũng không hề che giấu nụ cười trên mặt.
Tiểu Ngư quay trở lại khách sạn, sau đó lo lắng mở nguồn điện thoại. Cô đã đồng ý đến nhà chú Trương, nhưng sau đó lại không đến, không biết chú có lo lắng không. Suy nghĩ một hồi lâu, Tiểu Ngư quyết định gọi điện cho chú Trương.
Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói lo lắng vang lên: "Tiểu Ngư, ta gọi điện cho ngươi thì điện thoại đã tắt máy. May mà ngươi đã gọi lại, nếu không thì ta còn định liên lạc với cha của ngươi."
“Chú, ta xin lỗi, ta đi chơi với bạn, còn điện thoại thì bị hết pin.”
Tiểu Ngư nói lời xin lỗi.
"Ngươi ở đâu, ta sẽ đến đón ngươi về nhà ta ở. Ba ngươi có nhờ ta chăm sóc ngươi, nhưng ngươi tới đây đã một ngày mà ta còn chưa được nhìn thấy người."
Sau khi nghe tin Tiểu Ngư không có việc gì, Trương Dương thở phào nhẹ nhõm.
"Không cần đâu chú, ta ở khách sạn rất tốt."
"Một cô gái ở lại khách sạn cũng không hay. Ngươi đưa địa chỉ khách sạn cho ta, ta đến đón ngươi. Ba ngươi đã nhờ ta chiếu cố ngươi, ngươi không cần khách khí với ta đâu."
“Không cần phiền tới chú đến đón đâu, ta tới chỗ của chú ngay.”
Tiểu Ngư không tìm được cớ từ chối, chỉ có thể cắn răng chịu đạn.
Cúp điện thoại xong, Tiểu Ngư trực tiếp nằm ở trên giường khóc không ra nước mắt, xong đời rồi, xem ra cửa ải này không trốn được rồi. Mà thôi, cùng lắm thì cự tuyệt là được.
Tiểu Ngư lập tức rời giường, bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi trả phòng.
“Tiểu Ngư một lát nữa sẽ tới đây.”
Trương Dương đặt điện thoại xuống, nói với Thiệu Chấn bên cạnh.
“Vậy để ta thông báo cho Tuyết Mai.”
Thiệu Trân lập tức lấy điện thoại di động ra.
"Thôi, mấy chuyện này không thể miễn cưỡng. Hai đứa nhỏ còn trẻ, hôm nay ngươi không nhìn thấy cả hai đều muốn bỏ trốn sao? Tiểu Ngư suýt chút nữa không chịu tới nhà ta, có lẽ con bé đã biết chúng ta muốn sắp xếp cho nó xem mắt."
Trương Dương nói.
“Ta đã nhìn thấy Tiểu Ngư hai lần, bộ dáng nhu thuận lại thanh tú, cực kỳ xứng đôi với Trần Mặc. Hơn nữa, hai đứa còn học cùng một trường đại học, chắc chắn sẽ có tiếng nói chung, nói không chừng chúng sẽ có nhiều cơ hội thành đôi. Ta cũng không định cưỡng ép bọn hắn cái gì, giới trẻ bây giờ thích được tự do yêu đương, cứ thử gặp mặt một lần, không thích có thể từ chối, hai bên bằng hữu cũng không ảnh hưởng gì đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi