Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1284: Tiết lộ mọi chuyện

Bởi vì lao tâm quá độ suốt cả một ngày một đêm, cộng thêm việc Trần Mặc bất chợt tỉnh dậy ngay sau đó, khiến cho tâm tình lên voi xuống chó, buồn vui đan xen lẫn lộn, vậy nên Tiểu Ngư mệt mỏi đến mức ngất đi, sau đó ngủ miên man suốt mười mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại thì đã là buổi sáng của ngày hôm sau.
Vào khoảnh khắc Tiểu Ngư mở mắt ra, cô lập tức nhìn thấy Trần Mặc đang nằm ở bên cạnh, bèn rúc vào trong ngực của hắn rồi khóc nấc lên.
“Đừng khóc, đừng khóc, ông xã đã không sao rồi.”
Không an ủi thì còn không sao, Trần Mặc càng ra sức dỗ dành, Tiểu Ngư càng khóc lớn tiếng.
Sau năm phút, Tiểu Ngư mới giương đôi mắt đẫm lệ mông lung, nhìn chằm chằm vào Trần Mặc rồi bĩu môi làm nũng, khiến cho Trần Mặc vừa buồn cười lại vừa xót xa.
“Ông xã, ta cảm thấy rất sợ hãi, ta thật sự quá vô dụng, không thể làm gì được.”
Thanh âm nức nở của Tiểu Ngư phảng phất sự tự trách.
“Không sợ, Tiểu Ngư rất tuyệt vời. Mọi chuyện là do ông xã không tốt, khiến cho bà xã đau lòng.”
Trần Mặc nhẹ giọng trấn an: “Đừng khóc, còn khóc nữa sẽ không xinh đâu. Bà xã mau đi rửa mặt đi, ông xã tự tay nấu cháo cho ngươi.”
Trần Mặc lau lau nước mắt cho Tiểu Ngư, bế cô từ giường đi đến phòng tắm.
Sau khi ăn sáng xong xuôi, Tiểu Ngư dần hồi phục khí sắc, chỉ là đôi mắt vẫn còn sưng đỏ. Cô ngồi ở trên ghế sô pha, nhưng vẫn ôm chặt lấy cánh tay của Trần Mặc, giống như đang sợ hắn sẽ chạy mất.
Quá sức dính người rồi.
“Tại sao ngươi lại trở nên như vậy? Chẳng lẽ ngươi mắc bệnh lạ sao?”
Tiểu Ngư vẫn còn rất ấn tượng về những sợi tơ vàng trải dài trên cơ thể Trần Mặc.
“Đó không phải là bệnh.”
“Nhưng hôm qua ta đã nhìn thấy vô số sợi kim tuyến trên người ngươi, rốt cuộc đó là cái gì?” Tiểu Ngư vô cùng lo lắng.
“Ta sẽ cho người xem một thứ.”
Trần Mặc lấy con dao gọt hoa quả, rạch một đường trên đầu ngón tay mình, dòng máu vàng óng chảy ra từ đầu ngón tay.
“Huyết dịch của ta đã chuyển sang màu vàng.”
Tiểu Ngư nhìn chằm chằm vết thương của Trần Mặc, sắc mặt trở nên kinh hoảng: “Tại sao lại như vậy? Ngươi làm thí nghiệm trên cơ thể của mình sao? Tại sao ngươi lại không biết thương tiếc bản thân như vậy chứ?”
Vừa nói một chút, cô liền muốn khóc.
“Bây giờ ta đã biến thành quái vật, ngươi có sợ ta không?”
“Không sợ, bất kể ngươi biến thành cái gì, ta vẫn yêu thương ngươi như cũ. Nhưng tại sao ngươi lại không trân quý cơ thể của chính mình chứ? Tại sao?”
Tiểu Ngư vừa nghẹn ngào oán tránh, vừa ôm chặt lấy Trần Mặc, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Haiz, đừng khóc.”
Trần Mặc vỗ vỗ lưng Tiểu Ngư, an ủi cô đừng khóc nữa: “Ta không làm thí nghiệm trên cơ thể của mình.”
“Vậy tại sao ngươi lại trở nên như thế này?”
Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn Trần Mặc, giọt nước mắt ở khóe mắt còn chưa khô, bộ dáng vẫn điềm đạm đáng yêu như cũ, nhưng hiện giờ còn phảng phát một chút tức giận.
“Còn nhớ về vấn đề cách ly sinh sản mà ta từng nói với ngươi không? Cơ thể và não bộ của ta đang trong quá trình tiến hóa, ta sẽ càng ngày càng thông minh, đồng thời cũng càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng mỗi khi tiến hành tiến hóa, ta sẽ phải hứng chịu một nỗi đau đớn vô cùng tận. Trước kia chỉ có não bộ thay đổi, nhưng bây giờ ngay cả cơ thể cũng thay đổi. Vì lẽ đó, huyết dịch trong người ta đã chuyển sang màu vàng.”
Trần Mặc nhìn thẳng vào mắt của Tiểu Ngư, nói rõ nguyên nhân bằng ngữ điệu cực kỳ nghiêm túc.
“Tại sao lại như vậy?”
Tiểu Ngư một mực tin tưởng lời nói của Trần Mặc.
“Chuyện này bắt đầu từ khi ta gặp ngươi ở trong thư viện của trường đại học….”
Trần Mặc ôm Tiểu Ngư, bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện cho Tiểu Ngư. Sự tình đã đi đến bước này, hắn cũng không cần thiết phải giấu diếm thêm nữa, để Tiểu Ngư khỏi phải lo lắng về sau.
Khi biết được bộ dạng cuồng loạn tuyệt vọng của Tiểu Ngư, không cần nói cũng biết Trần Mặc đau lòng như thế nào, hắn cũng không hy vọng tình huống này sẽ phát sinh thêm một lần nào nữa.
Tiểu Ngư yên tĩnh lắng nghe câu chuyện của Trần Mặc, tuy rằng rất kỳ quái, nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng hắn. Đối với cô, những bí mật này cũng không quá đáng kể, an nguy của Trần Mặc mới là điều quan trọng nhất.
“Tại sao trước đây ngươi lại không nói với ta?”
Tiểu Ngư bĩu môi, nhìn Trần Mặc với đôi mắt đỏ hoe: “Tên lừa gạt nhà ngươi, lúc hai ta kết hôn, ngươi đã cam đoan sẽ không bao giờ để ta phải khóc, nhưng bây giờ ta lại khóc vừa nhiều vừa lâu như vậy, hai mắt cũng sưng vù lên rồi. Ta muốn cắn chết ngươi, cắn chết ngươi.”
Sau khi giải tỏa mọi lo lắng và khủng hoảng, tâm tình của Tiểu Ngư cũng từ từ khôi phục.
…..
…..
Trong thư phòng, Trần Mặc tháo bỏ thiết bị cảm biến não bộ, mở to đôi mắt nhắm nghiền của mình.
Sau khi trở lại những ngày tháng bình lặng, hắn vẫn ngược xuôi giữa phòng thí nghiệm của công ty và nhà mình như cũ, tuy bận rộn nhưng lại rất vui vẻ, bởi vì hắn có thể làm những việc mà mình thích.
Trong cấp thẩm quyền và nhiệm vụ tiếp theo đây, hắn sẽ đưa nền văn minh Trái Đất bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới.
Xét trong nền khoa học kỹ thuật hiện nay, các công nghệ và vật liệu liên quan đến phi thuyền siêu quang tốc bẻ cong không gian là một con số không tròn trĩnh, điều đó có nghĩa là Trần Mặc phải bắt đầu lại từ đầu, thiết kế và chế tạo tất cả thiết bị nghiên cứu cơ bản nhất.
Bởi vì mỗi một loại kỹ thuật đều liên quan đến một tổ hợp kỹ thuật hoàn chỉnh, cho nên Trần Mặc không thể không để Mặc Nữ tham gia vào quá trình nghiên cứu và phát triển, như vậy thì mới có thể đảm bảo được tiến độ.
Vì lẽ đó, Trần Mặc lựa chọn công nghệ cảm ứng sóng não, chuyển giao toàn bộ tài liệu kỹ thuật cần thiết cho Mặc Nữ bằng ý thức của mình. Nếu không, hắn sẽ phải miêu tả từng thứ từng thứ một cho Mặc Nữ ghi chép, có khi ghi chép đến sang năm mới cũng chưa xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi