Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 383: Vui đùa một chút

"Trần Mặc tiên sinh có thể dẫn ta đi thăm quan phòng thí nghiệm của ngươi một chút được không?"
Ngũ Băng nói.
"Được chứ."
Trần Mặc gật đầu. Phòng thí nghiệm sinh học của hắn cũng không chứa thứ gì quá bí mật, đưa cô ta đi xem một vòng cũng không phải là không thể.
"Ta là người cục mịch, có đến phòng thí nghiệm xem cũng chẳng hiểu cái gì. Ta sẽ ở đây chờ, các ngươi cứ trao đổi với nhau đi."
Lý Thành Chi cười nói.
"Lão Lý, nếu ngươi cần thứ gì thì cứ sai bảo robot."
Trần Mặc đứng dậy, đưa Ngũ Băng đi về phía phòng thí nghiệm của mình.
"Xin mời."
Trần Mặc mở cửa phòng thí nghiệm rồi tránh sang một bên, nhường đường cho Ngũ Băng bước vào.
"Trần Mặc tiên sinh có thể phát triển công nghệ trí tuệ thông minh, chế tạo máy đo địa chấn và robot thông minh. Lẽ ra thì ngươi nên là nhà vật lý học hoặc là chuyên gia máy tính chứ? Sao ngươi lại muốn nghiên cứu Sinh Mệnh Học?"
Ngũ Băng nói ra nghi vấn lớn nhất trong lòng mình. Nghiêm túc mà nói, vật lý, công nghệ thông tin và sinh học là ba lĩnh vực không có nhiều điểm chung giữa chúng với nhau. Vật lý và công nghệ thông tin thì ít nhiều có chút liên quan, nhưng hai ngành này cũng không liên hệ gì đến lĩnh vực sinh vật.
Vậy mà ba lĩnh vực tưởng như chẳng liên quan gì đến nhau này lại đều liên quan đến Trần Mặc. Hắn có thể am hiểu ba lĩnh vực này cùng một lúc như vậy, quả là thiên tài toàn diện.
Một người chỉ cần có thể đạt được thành tựu như Trần Mặc ở một lĩnh vực duy nhất thôi thì cũng đã đủ vang danh thế giới. Bất kể là công nghệ trí tuệ nhân tạo, máy đo địa chất hay là hợp chất Trần Mặc, tất cả chúng đều là những thứ có thể khiến cả thế giới phải chao đảo.
Vậy mà ba thành tựu này đều nằm trong tay Trần Mặc. Cô không thể dùng từ “khủng khiếp” để mô tả về hắn nữa, mà phải là “thiên tài trước nay chưa từng có” mới đúng.
"Hứng thú, yêu thích."
Trần Mặc cười nói: "Ta đã xem rất nhiều sách y học, từ phân tích dược lý, sách tổng hợp hay bách khoa toàn thư về dược liệu, dược phẩm, cho đến giải phẫu học các loạ. Ta đều đã nắm vững kiến thức ở trong những cuốn sách này, chỉ có điều ta vẫn chưa từng có cơ hội áp dụng thực tiễn. Ta không có giấy chứng nhận bác sĩ nên không thể giúp người chữa bệnh, nhưng điều chế hay nghiên thuốc thuốc thì vẫn có thể làm được. Trong lúc ta nghiên cứu chơi thôi, ta cũng không ngờ tới bản thân có thể tìm ra ra hợp chất Trần Mặc."
Nghe được bốn chữ "cũng không ngờ tới", sau gáy Ngũ Băng nổi cả gân xanh.
"Cũng không ngờ tới " là cái quái gì?
Từ khi bắt đầu học tiến sĩ, cô đã mong muốn tìm ra một loại thuốc có thể phát triển tiềm năng cơ thể người. Vậy mà Trần Mặc "cũng không ngờ tới" tìm ra được, tên này đúng là khiến cô ta phải tức chết.
"Nghiên cứu thuốc chỉ là nghề tay trái, ta chỉ thi thoảng mới làm trong lúc rảnh rỗi, muốn vui đùa một chút."
Trần Mặc tiếp tục nói.
"Thỉnh thoảng? Vui đùa một chút?"
Ngũ Băng hận không thể bóp chết Trần Mặc, khiến cho hắn không thể nói thêm gì nữa. Lòng tự trọng của cô ta gặp phải đả kích trước nay chưa từng có.
Ngũ Băng tìm tòi bao nhiêu năm, cống hiến những năm tháng đẹp nhất của đời người, giành hết tâm huyết để nghiên cứu loại thuốc phát triển tiềm năng cơ thể con người. Thế mà Trần Mặc lại chỉ cần "thỉnh thoảng", hay "vui đùa một chút" mà đã thành công vang dội. Điều này khiến cho cô ghen tị đến phát điên.
Cô vừa có bằng tiến sĩ sinh học và y học, vậy mà khi so với Trần Mặc, người mới tốt nghiệp một trường đại học bình thường ở trong nước, thì cô đúng là một kẻ vô dụng.
"Sở thích của ta là vật lý học và công nghệ thông tin, đúng rồi, ta còn thích còn có nghiên cứu máy móc nữa, còn về phương diện y học thì ta không có nhiều thời gian nghiên cứu lắm..."
Trần Mặc hoàn toàn không chú ý đến dáng vẻ khó coi của Ngũ Băng.
"Ngươi đừng nói nữa."
Ngũ Băng cắt ngang lời nói của Trần Mặc. Nếu còn để cho hắn nói tiếp, thì cô sẽ còn bị đã kích cả về phương diện học tập nữa.
Trần Mặc cười cười, biết điều mà không nói tiếp nữa.
Sau khi Ngũ Băng đặt sự chú ý lên phòng nghiên cứu của Trần Mặc trong đáy mắt của cô loé lên một tia kinh dị.
Bể lên men, máy PCR, đầu đọc vi khuẩn, kính hiển vi điện tử có độ chính xác cao, máy đo dòng chảy, sinh trắc DNA và hàng loạt máy sắc ký hiệu suất cao, v.v., tất cả đều là những thiết bị tinh vi và tiên tiến nhất được chế tạo riêng cho Trần Mặc. Nhìn chung, trang thiết bị của phòng thí nghiệm sinh học này còn hoành tráng hơn rất nhiều so với phòng thí nghiệm cá nhân của cô.
Hơn nữa, trong phòng thí nghiệm còn có một số máy móc cơ khí, còn có robot trợ lý, rõ ràng đang thể hiện quy trình tự động hóa của công ty bọn họ. Ngũ Băng nhận ra ý định này của Trần Mặc, hơn nữa, người có cái ý tưởng điên cuồng này chắc hẳn cũng chỉ có hắn.
Nếu có người tặng cho cô một phòng thí nghiệm như thế này, thì chắc chắn Ngũ Băng sẽ tự dâng hiến bản thân mà gả cho hắn, không cần phải nói nhiều!
Sau khi bản ra bản thân lại đang suy nghĩ vớ vẩn, cô vội vàng gạt đi ý định thừa thãi này, sau đó chăm chú quan sát tỉ mỉ phòng thí nghiệm.
"Phòng thí nghiệm mà ngươi dùng để thỉnh thoảng vui đùa một chút này, trông nó còn xịn xò hơn phòng thí nghiệm chuyên nghiệp của ta."
Ngũ Băng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi