Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1113: Đổ bộ thành công

Ba ngày cũng không phải quá lâu.
Người dân khắp thế giới đều đang đổ dồn sự chú ý vào cuộc thám hiểm Mặt Trăng liên hợp giữa Trung tâm Hàng Không Phi Kiến và nhóm dự án Hằng Nga, các đầu báo liên quan đến chủ đề này đều thu hút một lượng người truy cập khổng lồ theo từng ngày.
Một khi nhiệm vụ thành công mỹ mãn, thì đây sẽ là lần đầu tiên mà con người hạ cánh xuống mặt sau của Mặt Trăng.
Mặt sau của Mặt Trăng sở hữu môi trường điện từ trong lành, nên nơi này đích thị là một địa điểm tuyệt nhất để quan sát vũ trụ, bề mặt thổ nhưỡng lâu đời nhất vẫn còn lưu giữ đến ngày nay. Vì lẽ đó, giá trị khoa học của nó lớn hơn nhiều so với bề mặt đối diện trực tiếp với Trái Đất.
“Đã thành công tiến vào quỹ đạo Mặt Trăng, các phi hành gia vẫn đang ở trong tình trạng tốt. Xin yêu cầu mệnh lệnh hạ cánh xuống mặt sau của Mặt Trăng, vị trí dự tính là 139,62 độ kinh đông, 24,37 độ vĩ nam”.
Bên trong quỹ đạo Mặt Trăng, Nữ Thần đã tiến vào vị trí xác đã định trước đó.
Vùng đất bên dưới Nữ Thần chính là mặt sau của Mặt Trăng.
Một nơi chưa bao giờ lộ diện trước thế giới, hay còn được gọi cấm địa sinh mệnh, đang sắp sửa đón tiếp những vị du khách đầu tiên.
“Bắt đầu rồi.”
Bên trong trung tâm chỉ huy của Trung tâm Hàng Không Phi Kiến, các thành viên nhóm dự án Hằng Nga đều đang dán mắt vào màn hình, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng căng thẳng.
Nữ Thần đã gửi lại những bức ảnh chụp tại mặt sau của Mặt Trăng.
Sau khi mệnh lệnh hạ cánh được phát ra từ trung tâm chỉ huy, mọi người tiếp tục hồi hộp chờ đợi.
Trong quá trình chờ đợi, mỗi phút mỗi giây đều là một cực hình.
“Sắp đến lúc hạ cánh rồi.”
Trong cabin an toàn của Nữ Thần, Dương Vân Sinh nhìn hình ảnh trên màn hình, sau đó hít sâu một hơi, giọng nói có chút lo lắng.
“Ngươi nên nói, chúng ta sắp đi vào lịch sử rồi.”
Thái Khang nói với giọng điệu thoải mái, “Nhưng trước khi đi vào lịch sử, ta muốn đi tiểu trước. Thực ra, ta muốn tè thoả thích lên bề mặt của Mặt Trăng, nhưng rất tiếc là không thể làm được. “
“….”
Dương Vân Sinh bị Thái Khang chọc cười thành tiếng, nhờ đó mà sự lo lắng trong lòng hắn đã suy giảm đi rất nhiều.
Cả hai đều đang ngóng trông từng giây từng phút, thời gian dài đằng đẵng trôi đi theo theo một nhịp điệu cố định.
Bọn họ sắp trở thành những người đầu tiên trên thế giới đáp xuống mặt sau của Mặt Trăng, trở thành phi hành gia có công với đất nước. Hơn nữa, đây cũng sẽ là sự kiện được khắc ghi vào sử sách nhân loại, vậy nên bọn họ đều cực kỳ mong chờ.
Vất vả bao nhiêu năm tháng, cũng chỉ chờ đến ngày hôm nay.
“Nữ Thần đã sẵn sàng hạ cánh.”
Thanh âm nhắc nhở của Nữ Thần vang lên, động cơ đột nhiên ngừng hoạt động, độ cao của máy bay hiển thị trên màn hình không ngừng hạ xuống.
“200 mét.” ..” “100 mét.” ..” “30 mét.” ..” “10 mét.” ..”
Một ít bụi bặm bay lên, Nữ Thần đã hạ cánh ổn định tại khu vực có bề mặt tương đối bằng phẳng. Bộ phận hạ cánh lấm lem đất cát trên Mặt Trăng, động cơ ion đã hoàn toàn tắt lịm.
“Hạ cánh thành công. Hôm nay là một đêm trăng sáng, nhiệt độ bên ngoài là âm 167 độ C, nhiệt độ trong cabin là 25 độ C.” ..”
Đối với Dương Vân Sinh, Thái Khang đang ngồi bên trong Nữ Thần, bốn từ này quả thực chính là âm thanh của tự nhiên.
“Khi nào thì ta có thể ra khỏi cabin?”
Dương Vân Sinh hỏi.
“Kiến Hào sẽ hạ cánh sau 15 phút nữa. Sau khi Kiến Hào hạ cánh, hai người mới có thể rời khỏi cabin. Áp suất không khí trong cabin của Nữ Thần bình thường, Hai người có thể di chuyển tự do”.
Hệ thống trí tuệ nhân tạo của Nữ Thần từ tốn trả lời: “Gia tốc của trọng lực của Mặt Trăng là 1.603 mét / giây, xin hãy chú ý an toàn. “
“Trí tuệ nhân tạo này quả là thông minh. “
Thái Khang thở dài.
“Cảm ơn.”
“…”
“Kiến Hào đã hạ cánh thành công.”
Giọng nói trí tuệ nhân tạo của Nữ Thần khiến hai người họ sửng sốt.
Ngay cả Thái Khang lạc quan cũng có chút lo lắng.
Nếu nhiệm vụ tiếp theo thành công, họ sẽ trở thành huyền thoại lịch sử du hành vũ trụ của loài người.
Trong phòng điều khiển của Trung tâm Hàng Không Phi Kiến, Trương Kiếm Phong, những người khác cũng rất căng thẳng.
Bây giờ đã hơn sáu giờ chiều.
Các thành viên kỹ của đội dự án Hằng Nga đều không thèm ăn uống, tất cả đều cố thủ đây, hy vọng sẽ nhận được tin vui trong thời gian sớm nhất.
Hiện giờ là thời khắc mấu chốt nhất, không nắm bắt được tin tức, bọn họ cũng không có tâm trạng ăn uống.
“Chuẩn bị rời khỏi cabin an toàn.”
Khi tin tức truyền đến Trái Đất, lòng bàn tay của mọi người bất giác siết chặt.
Lúc này, Dương Vân Sinh, Thái Khang đã rời khỏi cabin an toàn, tiến đến cabin chính và quan sát môi trường bên ngoài, ánh đèn phát ra từ Nữ Thần và Kiến Hào chiếu sáng khu vực xung quanh, nơi này vẫn chỉ là một vùng đất chết lặng, hoang vắng, cằn cỗi.
Các thiết bị và máy móc bên trên Kiến Hào đã được đưa ra khỏi khoang vận chuyển dưới sự hỗ trợ của robot, một số thiết bị được đem đến một cái hố cách đó 200 m.
Chính là đường hầm mà Trần Mặc phát hiện trước đó.
“Chuẩn bị rời khỏi cabin.”
Sau khi kiểm tra bộ quần áo vũ trụ trên người, cả hai đi đến lối ra.
“Nhiệt độ bên ngoài là âm 167 độ C, vui lòng kiểm tra xem hệ thống điều nhiệt của trang phục có hoạt động bình thường hay không, vui lòng kiểm tra hệ thống cung cấp oxy có hoạt động bình thường hay không.” ..”
“Chuẩn bị mở cửa sập, chuẩn bị trong 5 giây, 5.” .. 4.” .. 3.” .. 2.” .. 1, cửa đang mở, hãy chú ý an toàn. “
Sau khi áp suất không khí trong cabin duy trì ổn định, Dương Vân Sinh và Thái Khang nắm chặt lấy lá cờ đỏ trên tay, sau đó đi bộ chậm rãi dọc theo cánh cửa. Hai người bọn họ đều rèn luyện đôi chân vững chắc, cực kỳ phù hợp việc đi bộ ngoài không gian.
Đến bước cuối cùng, cả hai nhìn nhau thông qua mũ bảo hiểm, đương nhiên có thể nhận ra sự phấn khích trong mắt đối phương.
Những bước đi này rất quan trọng đối với Trung Quốc.
Trung hàng chục năm qua, các nước phương Tây tìm mọi cách để ngăn chặn, hạn chế sự phát triển của Trung Quốc, thì đến ngày nay, bọn họ vẫn có thể mở ra một con đường máu và vượt lên dẫn đầu.
Thực hiện xong bước này có nghĩa là kết thúc giai đoạn thứ tư của dự án khám phá Mặt Trăng, là bước khởi đầu cho một cuộc hành trình khác.
“1… 2… 3.”
Sau khoảng 10 giây dừng lại, cả hai cất bước cùng lúc, đặt chân lên vùng đất trinh nguyên đã im lìm hàng trăm triệu năm này.
Bước chân của Dương Vân Sinh và Thái Khang không nặng nề, giống như đang đi bộ bình thường, nhưng cho dù hai người đã cố gắng kiềm chế, nhưng thân thể đã bán đứng bọn họ mà run rẩy kịch liệt vì hưng phấn.
Thành công rồi!
Thành công rồi!
Cuối cùng đã thực hiện được một bước này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi