Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1180: Gia tốc

Trong một ngôi nhà cao tầng được trang hoàng đẹp đẽ, an ninh chặt chẽ, mọi sĩ quan cấp cao trong lực lượng vũ trang đều trình diện.
Hope vẫn đang im lặng chờ đợi, những người khác cũng không dám nói gì ngay cả khi rất tò mò. Bọn họ hiếm khi thấy Hope tỏ ra long trọng đến như vậy, người sắp tới đây chắc chắn không đơn giản.
Không bao lâu sau, một chiếc trực thăng hạ cánh.
Khi nhóm người bước xuống máy bay trực thăng, Hope không đợi những người khác phản ứng mà lập tức tiến lên một bước, nhanh chóng chào hỏi bọn họ.
Cảnh tượng này khiến Abser, Koya và những người khác đều biến sắc, chỉ biết quay đầu nhìn nhau, người sắp tới dường như quan trọng hơn bọn họ tưởng.
Nhìn thấy người tới, đa số sĩ quan cấp cao đều nghiêm mặt.
Các thành viên bước xuống trực thăng được trang bị đáng sợ ngoài sức tưởng tượng.
So với những người tới đây, những trang bị cường đại trong bộ tộc của bọn họ quả thật là rác rưởi giữa đống rác rưởi.
Ngay cả những trang bị tốt nhất trong lực lượng vũ trang đặc biệt của Hoa Kỳ mà còn chưa đáng sợ như thế này.
Tất cả thành viên đều toát ra hơi thở hùng mạnh, thần sắc của mỗi người cũng cực kỳ nghiêm túc, từ nhịp bước cho đến đội hình đều cao hơn hẳn so với bộ đội chính quy.
Hành động của đoàn người khiến bọn họ có ảo giác.
Đây có phải là một lực lượng đặc chủng tinh anh không?
“Cam tiên sinh, ta đã chuẩn bị đại tiệc, mời ngươi sang đây.”
Hope đích thân dẫn đường, sắc mặt thản nhiên, không rõ đang vui mừng hay tức giận.
“Tướng quân Hope khách sáo quá!”
Cam Vũ nhìn quanh bốn phía, hỏi han.
Cam Vũ chính là người đại diện phân phát thuốc phát triển tiềm năng. Khi Vương Hải và Chung Lôi rời khỏi Trung Quốc để phát triển sự nghiệp, hắn ta và Tiển Chúc là những người được chọn đi cùng bọn họ đến châu Phi.
Chung Lôi quản lý kho vũ khí, Vương Hải dẫn dắt Cam Vũ và Tiển Chúc cùng xây dựng một căn cứ bí mật, hắn ta chính là phó thủ lĩnh.
Cam Vũ đã mặc quần áo ngụy trang, làn da đen đi rất nhiều, trên mặt có râu ria xồm xoàm. Ngay cả khi đối mặt với người quen, hắn nhất định cũng sẽ không bị nhận ra.
Vào phòng rồi, Cam Vũ bắt đầu nhìn quanh.
Nơi đây được bài trí đơn giản, không có xa hoa như các nhà quân phiệt khác, bàn ăn ở chính giữa có rất nhiều rượu và các món ăn, trông vô cùng ngon lành so với tiêu chuẩn ở đây.
“Lần này, ta đã mang theo thứ mà ngươi cần.”
Cam Vũ nhìn bốn phía, không cần nói cũng biết.
“Mời vào trong.” Đôi mắt Hope sáng ngời, hắn ta dẫn Cam Vũ vào một căn phòng, ra hiệu cho những người khác đừng đi theo.
“Đây.”
Một vài lọ thuốc xuất hiện trong tầm nhìn của Hope, cho dù hắn vốn là người từng rèn luyện trong mưa bom bão đạn, nhưng lúc này đây, hắn cũng không khỏi hít thở không thông, lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Hắn ta biết loại thuốc này.
….
….
Xa xa trong quỹ đạo giữa sao Hỏa và sao Mộc, nơi này có hàng nghìn tiểu hành tinh với hình dạng và kích thước khác nhau.
Một tiểu hành tinh trôi nổi dọc theo quỹ đạo suốt hàng trăm triệu năm, nó có hình ống dài và lít nha lít nhít hố lõm trên bề mặt, trông giống như một quả bắp ngô lớn với những hạt bắp không đều nhau. Xét theo đường kính trung bình khoảng hai kilomet, nó được xem như là hành tinh nhỏ nhất trong các tiểu hành tinh.
Bên trên tiểu hành tinh, một con tàu thăm dò đang bám vào vách đá, toả ra ánh sáng lấp loé trong vũ trụ, phần thân máy được khắc logo của tập đoàn Kiến Hành Quân và Trung tâm Hàng Không Phi Kiến.
Đó chính là thiết bị theo dõi mà Trần Mặc đã chế tạo từ vài năm trước nhằm xác nhận vị trí của các tiểu hành tinh.
Từ tầm nhìn bên trên tiểu hành tinh, có thể nhìn thấy một điểm sáng màu xanh đang nhanh chóng tiến lại gần. Khoảng mười phút sau đó, những điểm sáng xanh lam xuất hiện chi chít cách đó không xa, chính là các trụ cơ học do Trần Mặc phóng lên vũ trụ.
“Phát hiện “Bắp Ngô” đang nằm ở vị trí dự định, đã khóa mục tiêu tiểu hành tinh, Cột Chống Trời yêu cầu phương án hoạt động tự chủ.”
Khi các trụ cơ học đã tiến sát đến mặt sau của tiểu hành tinh, hệ thống trí tuệ nhân tạo lập tức gửi thông tin về trái đất.
Cột Chống Trời là cái tên mà Trần Mặc đã đặt cho những chiếc máy đẩy cơ học này, nghe có vẻ khá tượng hình.
Một tiếng sau đó, hệ thống trí tuệ nhân tạo của trụ cơ học nhận được chỉ lệnh từ trái đất: “Yêu cầu được thông qua.”
“Vị trí “Người Đánh Lửa” đang được xác nhận.”
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, trụ cơ học không tiếp tục đến gần tiểu hành tinh, thay vào đó, nó tiếp nhận vị trí của một con tàu thăm dò khác.
Tại một khoảnh cách không xác định so với “Bắp Ngô”, một tiểu hành tinh khác có kích thược gấp hàng chục lần hành tinh “Bắp Ngô” đang trôi nổi bất biến trong vành đai tiểu hành tinh, không ai biết nó đã ở đó bao lâu rồi.
Tiểu hành tinh có ngoại hình giống như một củ khoai tây này sẽ đóng vai trò quan trọng trong Dự án [Cải tạo hành tinh], cho nên thường được gọi là “Người Đánh Lửa”.
Bề mặt của tiểu hành tinh “Người Đánh Lửa” cũng có vô số thiết bị theo dõi giống như tiểu hành tinh “Bắp Ngô”.
Lúc này, thiết bị theo dõi ở nơi này liên tục gửi tín hiệu về phía tiểu hành tinh “Bắp Ngô”.
“Vị trí của “Người Đánh Lửa” đã được xác nhận, đang tính toán quỹ đạo…”
Trong không gian không có một âm thanh nào, bốn bề vô cùng im lặng tĩnh mịch.
Các trụ cơ học bắt đầu tăng tốc, phần chóp quay về phía vách đá ở bên trong tiểu hành tinh.
Một, hai, ba… hàng nghìn trụ cơ học được gắn vào tiểu hành tinh “Bắp Ngô”, bao gồm những trụ cơ học khổng lồ với chiều dài hơn 100 mét. Khi tất cả trụ cơ học đã được cố địch vào tiểu hành tinh, toàn bộ động cơ được kích hoạt ngay lập tức.
Tại thời điểm này, khoảng cách được xác định là 431 giờ 37 phút kể từ lúc phóng trụ cơ học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi