Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 646: Bức ảnh kỷ niệm

Đó là bức ảnh chụp đôi tình nhân đang ôm hôn nhau trong đêm đen, tướng mạo của cặp tình nhân có chút mơ hồ vì ánh đèn mờ ảo. Dưới sự hỗ trợ của thiên nhiên, hai người trẻ trong bước hình biểu lộ tình cảm rất tự nhiên, người xem còn có thể cảm nhận sự e thẹn của cô gái và sự nồng cháy của chàng trai, hai cảm xúc khác biệt lại giao thoa với nhau vô cùng hài hòa.
Trần Mặc và Tiểu Ngư đã quá quen thuộc với bức ảnh này.
Đây chính là thời điểm Trần Mặc cướp đi nụ hôn đầu của Tiểu Ngư, một nhiếp ảnh gia tình cờ chụp lại khoảnh khắc này. Vị nhiếp ảnh gia đó còn trưng cầu ý kiến của họ, hắn nói muốn mang đi tham gia cuộc thi nhiếp ảnh, vì bức ảnh cũng không chụp rõ diện mạo của bọn họ, cho nên hắn đã đồng ý.
Đây chính là thời điểm Trần Mặc cướp đi nụ hôn đầu của Tiểu Ngư, một nhiếp ảnh gia tình cờ chụp lại khoảnh khắc này. Vị nhiếp ảnh gia đó còn trưng cầu ý kiến của họ, hắn nói muốn mang đi tham gia cuộc thi nhiếp ảnh, vì bức ảnh cũng không chụp rõ diện mạo của bọn họ, cho nên hắn đã đồng ý.
“Bức ảnh này cũng của ông chủ cửa tiệm sao?”
Trần Mặc chỉ vào khung ảnh rồi hỏi.
“Đó là tác phẩm đắc ý nhất của ông chủ chúng ta, có tên là Dạ quang. Trong lúc ra ngoài tìm cảm hứng, hắn đã tình cờ chụp được bức này, sau đó hắn mang nó đi tham dự cuộc thi nhiếp ảnh quốc gia toàn quốc. Khi đó, chủ đề của cuộc thi nhiếp ảnh chỉ có một chữ “Ái” với các hạng mục như tình thân, tình bạn, tình yêu. Bức ảnh này đã giúp hắn đoạt giải vàng trong hạng mục tình yêu bởi vì ý cảnh của nó.”
Cô gái thanh tú thấy Trần Mặc có hứng thú đối với bức ảnh, dù sao cửa tiệm cũng không có khách, cho nên cô tự hào kể lại tiểu sử của bức ảnh này cho hắn nghe. Suy cho cùng, cả nước cũng chỉ có vài người đoạt giải vàng trong cuộc thi nhiếp ảnh toàn quốc, điều đó chứng tỏ tay nghề chụp ảnh của ông chủ bọn họ rất tốt.
Trần Mặc và Tiểu Ngư có chút kinh ngạc. Khi đó, nhiếp ảnh gia từng nói với hắn, bức ảnh của hắn đã được lọt vào danh sách tiềm năng của cuộc thi nhiếp ảnh, không ngờ nó lại giành được giải vàng của cuộc thi.
“Ông chủ các ngươi có bán bản quyền của bức ảnh này không? Ta muốn mua.”
“Có nhiều người tìm mua bản quyền các tác phẩm nhiếp ảnh của ông chủ chúng ta để dùng cho mục đích thương mại, nhưng hắn chỉ chấp nhận trao bản quyền của những bức ảnh khác, chỉ riêng bức ảnh này thì không.”
Nghe Trần Mặc muốn mua bản quyền, cô gái thanh tú có chút kinh ngạc: “Ta sẽ giúp ngài liên hệ với ông chủ, chắc hắn đang ở ngoài đường tìm linh cảm, ngài có thể đích thân nói chuyện với hắn về vấn đề này.”
Cô gái thanh tú lấy điện thoại, bấm một dãy số, tiếng chuông kết nối vang lên vài hồi, sau khi đối phương từ chối cuộc gọi, cô gái cũng biết ông chủ đã hiểu ý của mình, đám người Trần Mặc bắt đầu chờ đợi.
“Anh rể, ta biết ngươi và chị ta rất thích bức ảnh này, nhưng vì sao hai người lại phải mua bản quyền?”
Tiểu Man tò mò hỏi.
Cô đã từng thấy qua bức ảnh này trên điện thoại, trên máy tính, và trên bàn của Trần Mặc và Tiểu Ngư, cho nên cô mới có thể phát hiện bức ảnh này nhanh như vậy. Nhưng khi thấy Trần Mặc một mực muốn mua bản quyền, cô cảm thấy có chút mờ mịt.
“Đợi chút nữa đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Tiểu Ngư cũng mở lời.
Bức ảnh đã bắt giữ khoảnh khắc ý nghĩa nhất của cuộc đời Tiểu Ngư, đó là Trần Mặc lấy đi nụ hôn đầu của cô. Mỗi khi hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, Tiểu Ngư cảm thấy vừa ngại ngùng, nhưng cũng rất ngọt ngào.
“Có chuyện xưa, có gian tình a.”
Nhìn bộ dạng của Tiểu Ngư, Tiểu Man lập tức đánh hơi được gian tình.
Hai phút sau, một thanh niên đi vào tiệm chụp ảnh, hắn ta mặc áo sơ mi kẻ sọc, tóc thắt bím phía sau, khuôn mặt để râu quai nón, mắt đeo kính gọng đen, trên cổ lủng lẳng một chiếc máy ảnh cỡ lớn, nhìn qua rất phong thái của người làm nghệ thuật.
“Kiều Kỳ, ba người họ muốn chụp ảnh sao?”
Lương Chí Hàng liếc nhìn Trần Mặc và Tiểu Ngư đứng bên cạnh, hắn ta thấy hai người vô cùng quen thuộc, nhưng không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu.
“Ông chủ, vị tiên sinh này muốn mua bản quyền của bức ảnh Dạ Quang, nên ta đành báo tin cho ngươi quay lại đây.”
Cô gái thanh tú lên tiếng giải thích.
“Bản quyền của bức ảnh Dạ Quang,?”
Lương Chí Hàng trực tiếp lắc đầu, từ chối: “Xin lỗi tiên sinh. Ta không bán bức ảnh này.”
“Ồ? Vì sao không bán?”
“Khi ta chụp bức ảnh này, hoàn cảnh lúc đó có chút đặc biệt, ta đã chụp ảnh khi chưa có sự đồng ý của cặp tình nhân, mặc dù bọn họ đã đồng ý cho ta mang bức ảnh này đi tham dự cuộc thi nhiếp ảnh, nhưng tôi cũng không thể ích kỉ thu lợi cá nhân từ nó, như vậy là không tôn trọng đối với họ. Hơn nữa, Dạ Quang là tác phẩm tôi cảm thấy hoàn mỹ nhất, cho nên ta sẽ không bán.”
“Mười vạn.”
Trần Mặc đưa ra một cái giá.
Nghe đến mức giá này, cô gái thanh tú không khỏi trợn tròn hai mắt, cô không ngờ có người chấp nhận trả mười vạn cho một bức ảnh.
Lương Chí Hàng cũng vô cùng kinh ngạc trước mức giá không tưởng của Trần Mặc, nhưng hắn cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tiên sinh, không phải vấn đề về tiền, mà là vấn đề về nguyên tắc.”
Nhìn thấy Lương Chí Hàng không bị lay động, Trần Mặc có chút ngạc nhiên, sau đó lại vô cùng tán thưởng đối phương, dù sao đi nữa, thế giới này cũng không có bao nhiêu người có thể kiên định với nguyên tắc của bản thân. Người đứng trước mặt hắn còn nghĩ đến việc quyên tiền bán ảnh để làm từ thiện, điều này đã chứng tỏ nhân phẩm thiện lương của hắn ta.
P.s: Cám ơn đạo hữu @Maseno1 đã ủng hộ Hi :'x
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi