Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 393: Vui chơi ở thủ đô

Trên đường đi, nhân viên nào nhìn thấy hai người cũng đều sẽ chào hỏi rất nhiệt tình, ánh mắt khi nhìn hai người họ cũng rất mờ ám.
Thân phận của cả hai dù không cần giới thiệu nhưng toàn bộ nhân viên khoa Sinh Mệnh Học của viện nghiên cứu đều đã biết rõ. Dù sao đây cũng không phải là điều gì bí mật.
Ngũ Băng là nữ viện sĩ trẻ tuổi nhất Học Viện Kỹ Thuật, còn Trần Mặc thì lại là nam viện sĩ trẻ tuổi nhất Học Viện Kỹ Thuật. Hơn nữa, thân phận Trần Mặc cũng có một vài điểm đặc biệt, hắn là nhà khoa học thiên tài kiệt xuất của cả nước, còn Ngũ Băng cũng có bằng tiến sĩ kép ở nước ngoài. Dưới ánh mắt của bọn họ, hai người này quả thực đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc.
Mỗi khi được người khác chào hỏi, Ngũ Băng và Trần Mặc đều sẽ mỉm cười đáp lại. Sau khi kiểm tra an ninh và được xác nhận không có vấn đề gì, hai người mới đi về phía cửa lớn của sở nghiên cứu.
"Trưa nay để ta mời ngươi bữa cơm, sẵn tiện sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho ngươi, đưa ngươi đi tham quan thủ đô một chuyến nhé! Coi như ta đang thực hiện tốt bổn phận của chủ nhà, cũng là lời xin lỗi vì đã cư xử thô lỗ trong lần gặp đầu tiên."
Ngũ Băng mỉm cười nhìn Trần Mặc.
"Ha, có người đẹp làm hướng dẫn viên, lại còn được ăn uống vui chơi nữa, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối chuyện này, mà ta thì không ngốc."
Trần Mặc vươn tay, cùng Ngũ Băng bước ra ngoài.
Hai người đều không ai phát hiện ra, cách đó không xa, phía sau lưng bọn họ, có một người thanh niên trẻ tuổi đeo kính đang đứng nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt hiện lên vẻ đố kỵ, bàn tay còn đang nắm chặt lại.
Vừa mới đi đến cổng của sở nghiên cứu, Trần Mặc đã nhìn thấy hai người một nam, một nữ xuất hiện trước mặt mình. Người phụ nữ thì cắt tóc ngắn, dáng đứng hiên ngang. Còn người đàn ông thì có làn da ngăm đen, nhìn vóc dáng thì có vẻ là người có thân thủ tốt, ánh mắt sáng lấp lánh rất có thần.
"Viện sĩ Trần, giáo quan Lý đã giao cho chúng ta làm tài xế tạm thời cho ngài. Nếu ngài muốn đi đâu thì có thể nói với chúng ta."
Người phụ nữ mở lời, thái độ rất kính trọng. Nhiệm vụ lần này của bọn họ là phải bảo vệ thật tốt cho đối tượng này khi ở thủ đô.
"Sao lại là các ngươi, Vương Hải đâu?"
Trần Mặc hỏi.
"Ngài Trần, vệ sĩ của ngài sẽ không được tự do ra vào khu dân cư của sở nghiên cứu, chuyện này khá bất tiện. Cho nên giáo quan Lý đã thương lượng với hắn ta để cho chúng ta thay thế."
Người đàn ông vội giải thích.
Trần Mặc gật đầu, hiển nhiên là rồi vậy. Tuy Vương Hải là quân nhân xuất ngũ, nhưng hắn vẫn không thể được tự do ra vào những nơi thế này. Thay đổi vệ sĩ quả thực là sẽ thuận tiện hơn nhiều. Hai người này không chỉ là tài xế mà còn là vệ sĩ được Lý Thành Chi phái tới để bảo vệ hắn.
"Lại còn có cả tài xế miễn phí. Có những ngày tháng vui vẻ này thì ta sẽ không phải suy nghĩ về Tân Hải nữa rồi. Dẫn đường đi, nữ hướng dẫn viên du lịch."
Trần Mặc nhìn về phía Ngũ Băng, cười nói.
"Được."
Ngũ Băng cũng không ngốc, cô sẽ hiểu được sự tồn tại của hai người này là để làm nhiệm vụ bảo vệ. Dù sao thì thân phận của Trần Mặc cũng quá đặc thù, nên sự sắp xếp này cũng là vì muốn tốt cho hắn.
Hai người bước lên xe của vệ sĩ, mấy nữ nhân viên thấy cảnh tượng này từ đằng xa, đứng lẩm bẩm: "Ngươi thử nói xem, Trần Mặc giỏi như vậy liệu có phải cũng giống như trên TV, là bởi vì có cuộc đụng độ đặc biệt nào đó, hoặc là như phim điện ảnh, uống thuốc gì đó giúp não phát triển không?"
"Đừng có nói năng linh tinh, làm sao mà như thế được? Ngươi xem phim nhiều quá rồi đấy, tốt nhất là đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa."
Dường như cảm thấy vấn đề đang được bàn tán không ổn cho lắm, một nữ nhân viên khác lập tức lên tiếng kết thúc chủ đề này trước khi cô gái kia kịp nói xong, người kia cũng cảm thấy ngượng ngùng, cho nên không nói gì nữa. Việc tự do bàn tán về các viện sĩ, đặc biệt là về những nhân sự đặc biệt như Trần Mặc, nếu mà bị phát hiện thì chén cơm vàng này của bọn họ sẽ không còn, nghiêm trọng hơn còn phải đối diện với lao tù.
"Trưa nay muốn ăn gì?"
Một nữ nhân viên khác vội lái sang câu chuyện khác.
"Dạo này ta rất bận, mà cũng đang giảm béo nữa, nên không dám ăn đồ quá nhiều dầu mỡ."
Hai người đều biết ý, không tiếp tục nói về vấn đề vừa rồi nữa.
Hai cô gái đi xa rồi nên cũng không thấy được, ở phía sau bọn họ cách đó không xa là một người thanh niên đeo kính, dưới cặp kính gọng đen, ánh mắt đó thấp thoáng bất định.
Nhìn Trần Mặc cùng với Ngũ Băng lên xe rời đi ở đằng xa, ánh mắt của người thanh niên này tràn đầy sự ghen ghét và đố kị, nét mặt còn hiện lên vẻ căm giận. Dường như đã quyết định điều gì đó, người thanh niên mím chặt môi, bước thật nhanh về ký túc xá.
….
….
"Ngay tại giây phút này đây, ngươi cảm thấy thế nào?"
Ngũ Băng và Trần Mặc đứng cạnh nhau bên mép tường thành. Nơi họ đang đứng bây giờ là một trong chín pháo đài lớn nhất thế giới, đèo Diêm Môn. Hai người đứng trên đỉnh núi, trước mắt là núi non hùng vĩ, là trời xanh vô biên, còn có cả những bức tường thành sừng sững giữa núi non trùng điệp.
Những bức tường thành nơi đây đã chứng kiến hơn một nghìn năm lịch sử cùng với sự thịnh suy thay đổi của biết bao triều đại. Vào thời điểm này của mùa thu, cỏ cây trên núi càng thêm phần cằn cỗi, khiến người ta cảm thấy càng im lìm và thêm phần hoang vắng.
"Ngươi sẽ không bắt ta viết bài thu hoạch 800 chữ nêu cảm nghĩ sau khi đi ngắm cảnh chứ!?"
Trần Mặc nhìn cảnh vật trước mặt, cười nói.
"Đôi khi, ta cảm thấy ngươi không hề cứng nhắc như vẻ bề ngoài, mà ngược lại, ngươi còn có cả khiếu hài hước."
Khóe môi Ngũ Băng nhếch lên nụ cười, đôi mắt đẹp liếc qua nhìn Trần Mặc. Ấn tượng của cô đối với Trần Mặc đã càng lúc càng đậm sâu hơn. Sau nửa ngày tìm hiểu, cô chợt nhận ra, Trần Mặc không phải là nhân vật trong truyền thuyết nào cả, mà cũng chỉ là một người đàn ông bằng xương bằng thịt bình thường mà thôi.
Dù mang tiếng làm hướng dẫn viên du lịch cho Trần Mặc, nhưng hắn cũng khiến cô cảm thấy vô cùng thích thú. Từ sau khi trở về nước, cô ta rất ít đi ra bên ngoài du lịch, lúc nào cũng chỉ vùi mình nghiên cứu. Buổi đi chơi cùng Trần Mặc khiến cô ta cảm thấy vô cùng thư thái.
Đối với những gì Ngũ Băng vừa nói, Trần Mặc chỉ mỉm cười đáp lại.
"Ở đây hơi lạnh đấy nhỉ."
Một cơn gió núi thổi qua, Ngũ Băng liền xoa xoa cánh tay đang nổi cả da gà, lẩm bẩm nói rồi làm như lơ đễnh liếc nhìn về phía Trần Mặc.
"Thế thì chúng ta đi xuống đi."
Khóe miệng Trần Mặc cười lên.
"Chắc chắn là ngươi không có bạn gái."
Ngũ Băng bị lời nói của Trần Mặc làm cho giận đến trợn trắng cả mắt. EQ của tên này bị IQ ăn hết rồi à? Một cái gợi ý cổ hủ, cứng ngắc và rõ ràng như vậy mà hắn lại không hiểu.
"Ngươi nói trúng tim đen ta rồi, đúng thật là ta không có bạn gái."
Trần Mặc cười ha ha. Có điều hắn đã có vợ rồi, Trần Mặc nói bù vế sau trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi