Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 665: Cướp tân nương (2)

Trần Mặc lấy ra một xấp phong bì, sau đó nhét từng cái qua khe cửa.
Wow!
Trong phòng đồng thanh kêu lên.
"Không đủ, phải hơn nữa."
Trần Mặc lấy thêm một xấp hồng bao nhét thêm vào trong, bầu không khí bên trong lại càng thêm náo nhiệt.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Lý Tử Long và những người khác lập tức đi vào. Mấy cô gái cầm trên tay ba bốn hồng bao, đứng chắn trước mặt Tiểu Ngư, không cho đám Trần Mặc tới gần, Triệu Mẫn thì đang đứng kế bên xem chuyện vui.
“Không sợ, tới luôn, trên là đao dưới là biển lửa, chúng ta đều không ngán, chắc chắn sẽ vượt qua mọi bài kiểm tra, mau chóng rước chị dâu về nhà.”
Tiêu Lý Uy và mấy người còn lại đứng sau lưng Trần Mặc nói lớn.
“Ù ôi, cũng ra gì đó nha, chị em, tới, chúng ta cũng phải bảo vệ cho cô dâu thật tốt.”
"Ở đây có một quả táo, mấy người phải cắn quả táo, sau đó truyền qua lại trong 10 lần cắn thì mới coi như thông qua. Nếu quả táo rớt xuống, các ngươi sẽ phải ngoan ngoãn giao nộp một hồng bao. Vài lần thử là sẽ xong thôi, cũng không mất nhiều hồng bao lắm đâu."
Hiểu Lan chỉ vào quả táo trong tay cô.
“Để ta lên trước, trò này giống với cách hôn kiểu Pháp, chỉ cần cắn theo góc nghiêng là được.”
Tên mập quặm quả táo trong miệng, truyền cho Chúc Cương, Chúc Cương truyền cho đại sư Phổ Nguyên. Nhìn mấy người đàn ông cắn rồi truyền trái táo đến mức biến dạng, mấy phù dâu xinh đẹp cười rơi cả nước mắt, bọn họ không ngừng vỗ tay, vừa cười vừa cổ vũ.
Ải thứ nhất thành công thông qua, không khí trong phòng cũng từ từ nóng lên, tiếng cười đùa không ngớt.
“Tới ải thứ hai, Julia, tới cô nè, phải làm khó họ nha.”
“Chống đẩy năm mươi lần trong một phút, thiếu một lần, bằng một hồng bao đỏ nha. Ông chủ lớn, không biết ngài đây đã chuẩn bị đủ hồng bao chưa nhỉ?”
Julia xoa xoa ngón tay, làm bộ như rất muốn lấy được hết hồng bao của Trần Mặc.
“Ta lên.”
Chúc Cương cởi âu phục ra, chặn trước mặt Trần Mặc, nằm thẳng lên đất, bắt đầu nâng người.
“Một, hai, ba… Bốn mươi chín, năm mươi, ư! Mạnh quá nha!”
Một phút sau, trong tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người, vừa lúc Chúc Cương hoàn thành 50 cái hít đất.
“Chị em, thực lực của đối thủ hình như có hơi mạnh thì phải, chúng ta phải tăng độ khó lên, không thể dễ dàng để cô dâu bị bắt đi như vậy. Đồng Đồng, lên.”
Lý Nhược Hi tươi cười, ngang ngược nói.
“Kiểm tra tốc độ lưỡi.”
Chu Đồng Đồng lấy một ra một tờ giấy, đặt trước mặt mấy người kia: “Đọc sai một chữ, bằng một hồng bao, ha ha ha…”
“Nữ thí chủ, thử thách này của ngươi, lão nạp xin nhận.”
Ngô Phổ Nguyên bước tới, cầm lấy tờ giấy từ tay Chu Đồng Đồng: “Lão Long khó chịu với Lão Nông, Lão Nông giận Lão Long. Nông bực Long giận Nông càng bực, Long bực Nông giận Long sợ Nông."
“Ayyo, một chữ cũng không sai, được đó, nice.”
Lý Lăng Phong và đám người Mập Mạp lại hét vang lên, cả phòng đều rất vui vẻ.
“Đúng là các cao thủ thường chơi chung với nhau, xem ra mấy người đều đã có chuẩn bị hết rồi. Tiếp theo, hỏi nhanh đáp nhanh, một câu trả lời không được quá năm giây, nếu không sẽ phạt hồng bao.”
Lý Nhược Hi cười nói: “Xảo Xảo, lên.”
“Câu đầu tiên, Tiểu Ngư thích gì nhất?”
Hà Xảo Xảo lấy tờ giấy ghi chú ra, bắt đầu đọc câu hỏi đã được ghi sẵn.
“Tiểu Ngư thích ta nhất.”
Trần Mặc cất cao giọng nói.
Nghe câu trả lời này, Tiểu Ngư cười phá lên, bên trong phòng mọi người cũng phì cười, rối rít vỗ tay: “Rất đúng, chấp nhận câu trả lời này.”
“Phản ứng nhanh đấy, câu thứ hai, lần đầu tiên hai người gặp nhau là ngày mấy tháng mấy? Sinh nhật của Tiểu Ngư ngày mấy? Kỷ niệm yêu nhau là vào khi nào?”
Dựa vào trí nhớ cực tốt của mình, Trần Mặc kể ra một lần.
“Thử thách thông qua. A!”
Đoàn phụ rể hoan hô lần nữa.
Đám người Chu Đồng Đồng, cũng vỗ tay cười to, không ngớt lời khen dành cho Trần Mặc.
Lý Nhược Hi nhếch mép nhìn Trần Mặc: “Câu hỏi cuối cùng, lúc nãy, Tiểu Ngư đã nói tiếc nuối của mình đối với chú rể của chúng ta. Ngươi nghĩ xem, hối tiếc của Tiểu Ngư chính là chuyện gì?"
“Chuyện này? Có gợi ý không?”
Trần mặc quay đầu nhìn Tiểu Ngư đang ngồi xếp bằng trên giường, Tiểu Ngư cũng bất giác nhìn về bó hoa trong tay của Trần Mặc.
“Có, xét về tính nghiêm trọng của vấn đề, ngươi có thể nhận được gợi ý. Một gợi ý bằng tám hồng bao, chị em chúng ta, mỗi người một cái.”
Lý Nhược Hi lấy ngón tay ra tính.
Trần Mặc buộc phải lấy hồng bao ra đưa cho Lý Nhược Hi, vừa mới lấy ra thì đã bị lấy mất. May mà hắn chuẩn bị rất nhiều hồng bao, nếu không sẽ không lấy được vợ mất.
Sau khi lấy được hồng bao của Trần Mặc, đoàn phù dâu phụ vui mừng reo lên.
“Có thành ý nha, cho ta một nhắc nhở, mọi cô gái đều thích một món đồ.”
“Có thể là hoa.”
Tiêu Lý Uy đứng sau Trần Mặc lập tức lên tiếng.
“Hoa, ta chưa bao giờ tặng hoa cho em ấy.”
Được Tiêu Ly Uy nhắc nhở, Trần Mặc lập tức phản ứng, hắn chợt nhớ ra thiếu sót này của mình.
“Đoán nhanh đó, chúng ta còn muốn lấy hồng bao của ngài đây nhiều chút mà, nhưng ít ra thì ngươi cũng tự ngộ ra được lỗi của bản thân. Ngươi nói yêu người ta, vậy mà không bao giờ tặng hoa cho người ta, sinh nhật, lễ tình nhân, ngay cả lúc cầu hôn đều không có, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng đó. Sau này này, ấy hễ tới sinh nhật hay lễ tình nhân, còn có kỷ niệm ngày cưới, ngài đât có thể tặng hoa cho vợ mình được hay không?”
“Được.”
Trần Mặc ngoan ngoãn gật đầu.
“Tiểu Ngư, ngươi hài lòng với câu trả lời này không?”
Mọi người đều nhìn về phía Tiểu Ngư đang ngồi trên giường.
“Hài lòng.”
Tiểu Ngư cười nói: “Coi như được thông qua.”
“ Y ya, thắng rồi.”
Dàn phù rể lại hân hoan, vỗ tay ăn mừng.
“Trần Mặc, còn lại đều dựa theo ngươi.”
Đoàn dâu phụ nhường đường, đứng ngoài hoan hô, Trần Mặc cẩm hoa tiến lên đưa cho Tiểu Ngư, rồi quỳ một chân xuống. Nhiếp ảnh gia của Thập Lý Hồng Trang Lương Chí Hàng cũng đi theo sau để quay phim cho hôn lễ, hai bên đều nhắm ống kính vào thời khắc đẹp đẽ này của hai người.
“Gả cho ta nhé, Tiểu Ngư.”
Trần Mặc lấy chiếc nhẫn kim cương ra.
“Đồng ý đi, đồng ý đi…”
Đàng trai và đàng gái đều đồng thanh cổ vũ.
Tiểu Ngư liếc nhìn Trần Mặc, tâm tình vui vẻ trong đáy mắt không cách nào che giấu. Hôn lễ vốn là sự kiện quan trọng nhất trong cuộc đời của bất kỳ ai, cô đã từng tưởng tượng đến cảnh này rất nhiều lần, trong lòng vẫn không ngừng mong đợi, nhưng cô cũng không ngờ, khoảnh khắc này sẽ đến nhanh như vậy.
Tiểu Ngư đưa tay phải ra. Ngay tại một khác Trần Mặc mang chiếc nhẫn lên tay, tiếng hò reo chiến thắng lại bùng lên.
"Ông chủ, ngài ít nhiều gì cũng là tỷ phú đó nha, không thể chỉ có một chiếc nhẫn đúng không? Cổ và tai của cô dâu đều trống trơn kìa, rất cần một bộ trang sức phù hợp ha."
Triệu Mẫn ở bên cạnh chợt mở miệng khích bác một phen, dù cô biết Trần Mặc đã chuẩn bị không ít thứ tốt cho Tiểu Ngư.
P.s: cầu chồng~ =))))
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi