Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương trình giao lưu có mời rất nhiều ngôi sao nổi tiếng đến đây biểu diễn, nhưng Trần Mặc không quá hứng thú mà chỉ lẳng lặng ngồi xem. Cảm nhận được những cô gái kia đang nhìn mình như hổ rình mồi, hắn đành cầm ly nước trái cây rồi đi về phía một góc khuất. Bởi vì nơi đây không có ai, hắn cũng cảm thấy vui vẻ vì được nhàn rỗi.

Đợi đến khi buổi tiệc giao lưu kết thúc, Trần Mặc liền gọi Julie rồi lặng lẽ trở về khách sạn.
“Anh Mặc, Tiểu Ngư gọi điện đến.”
Trần Mặc vừa đi ra từ phòng tắm, tiếng thông báo của Mặc Nữ liền vang lên.
“Tiểu Ngư, nhớ ta rồi sao?”
Trần Mặc nhấc máy lên cười nói.
“À, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có thể về nhà vào tối ngày 25 được không?”
Giọng nói ấm áp của Tiểu Ngư từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Buổi lễ bế mạc sẽ diễn ra vào sáng ngày 25, ta đã đặt vé máy bay buổi chiều, cho nên có thể về đúng giờ. Có chuyện gì mà ngươi sốt ruột vậy?”
“Ngươi trở về thì sẽ biết thôi.”
Trần Mặc tán gẫu với Tiểu Ngư một hồi lâu mới tắt điện thoại. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc Nữ, có phải Tiểu Ngư xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có.”
Nếu không thì sao lại bảo hắn về gấp như vậy sao?
Trần Mặc không đoán được lý do, hoặc đơn giản là không muốn nghĩ tới. Đối với hắn, sau một ngày mệt mỏi như vậy thì đi gặp với Chu Công mới là điều đúng đắn nhất.
Sự việc robot thông minh của công ty Kiến Hành Quân vẫn còn đang trong quá trình lên men. Trải qua ngày đầu tiên, càng ngày càng nhiều người chú ý đến chủ đề robot.
Tất cả những hiểm họa của robot mà con người có thể tưởng tượng ra đều xuất hiện trong những bài viết và các bình luận khác nhau trên Internet. Rất nhiều cư dân mạng bày tỏ sự lo ngại của mình về robot, có người sợ hãi về nguy cơ khủng hoảng trí tuệ nhân tạo, cũng có kẻ lo lắng vì sợ bị robot cướp mất việc làm.
Tất cả mọi cuộc thảo luận liên quan đến trí tuệ nhân tạo ở trên mạng đều xuất phát từ con robot thông minh của công ty Kiến Hành Quân. Nó cũng trở thành một thế hệ robot võng hồng đầu tiên. Đủ loại tin tức về con robot Yêu Cơ không ngừng được truyền ra bên ngoài.
(*) Võng hòng: những người nổi tiếng trên mạng.
Vào ngày cuối cùng của khu vực triển lãm mà Hội nghị Internet mở ra cho công chúng tham quan, vị trí trưng bày của công ty Kiến Hành Quân đương nhiên là gian hàng được yêu thích nhất. Những người tham quan đều được trải nghiệm cảm giác thú vị khi chụp ảnh với robot.
Tuy nhiên, tất cả những điều này dường như không liên quan gì đến người để tạo ra nó.
Trong hai ngày qua, Trần Mặc vẫn cư xử giống như một người ngoài cuộc, hắn dành phần lớn thời gian của mình để khám phá danh lam thắng cảnh ở thủ đô.
Ngoài việc tham gia các cuộc họp thường niên cấp cao và các diễn đàn thượng đỉnh, Trần Mặc đều ra lệnh Julie thay mình tham dự các buổi xã giao khác, hắn cũng không thèm diễn thuyết thêm một lần nào nữa trong những hội nghị diễn đàn kể trên. Trần Mặc đã rút ra bài học từ ngày đầu tiên, tham gia những buổi xã giao như vậy, chính là tự mình đi tìm vô vị.
Sau khi hội nghị Internet kết thúc, Trần Mặc liền vội vàng trở về thành phố Tân Hải. Mấy hôm trước, Tiểu Ngư đã dặn hắn phải trở về ngay trong hôm nay, hắn cũng có chút tò mò, rốt cuộc là vì chuyện gì mà Tiểu Ngư lại trở nên thần bí như vậy.
Sân bay thành phố Tân Hải.
Ánh mắt của Tiểu Ngư nhìn chằm chằm vào lối ra sân bay. Suốt ba ngày qua, cô chỉ được nghe giọng nói của Trần Mặc qua điện thoại nhưng lại không thể nhìn thấy hắn.
Cho đến khi nhìn thấy Trần Mặc và Julie đi ra, Tiểu Ngư mới nở một nụ cười yên tâm. Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, mấy ngày qua cô cũng đã cảm nhận được đôi chút loại cảm giác này.
Đợi đến khi Trần Mặc đi đến gần mình, Tiểu Ngư mới đến bên hắn, tuy cô vẫn chưa mở miệng, nhưng nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp đã nói lên tất cả.
“Chủ tịch, ta đi trước đây.”
Julie mỉm cười nhìn Tiểu Ngư một lúc, trong lòng thầm ngưỡng mộ người con gái may mắn này. Vào lúc này, nếu tiếp tục ở đây thì cũng chỉ là bóng đèn, Julie lập tức thức thời rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi