Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 389: Tình nguyện viên thí nghiệm

Dư Ca nhìn cửa phòng làm việc ở trước mặt, hắn không do dự mà mở cửa đi vào. Hiện tại đang là thời gian huấn luyện, lữ trưởng cho gọi hắn đến đây như vậy, chuyện này quả thật có chút kỳ lạ.
Trực giác nói cho hắn biết, chuyện này có lẽ không hề đơn giản, nếu không... lữ trưởng sẽ không bao giờ kêu hắn đến đây một mình. Dù sao thì hắn cũng chỉ là đội phó đội đặc chủng chứ cũng không phải là đội trưởng.
Vừa mới bước vào văn phòng, Dư Ca đã thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế phía sau bàn làm việc. Hắn ta chính là lữ trưởng binh đoàn đặc chủng, Trâu Khải.
"Báo cáo đội trưởng."
Dư Ca gõ cửa, bước vào rồi đứng chào theo kiểu nhà binh trước bàn làm việc.
"Ngươi đến rồi à, ngồi đi."
Trâu Khải gật đầu nhìn Dư Ca: "Ngồi xuống đi, có chuyện này ta muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì vậy lữ trưởng?"
Dư Ca cũng không vòng vo.
"Ta muốn hỏi ngươi một chuyện."
Trâu Khải ý bảo Dư Ca ngồi xuống: "Những lời ta và ngươi nói sắp tới đây sẽ là tuyệt mật."
Dư Ca dựng thẳng sống lưng, bắt đầu tập trung tinh thần. Nhìn dáng vẻ của căng thẳng của Dư Ca, Trâu Khải khoát tay ý bảo hắn cứ thả lỏng.
"Cấp trên có một kế hoạch, hiện tại đang tuyển chọn nhân lực tự nguyện. Nếu như ngươi không muốn tham gia thì có thể từ chối, nhưng một khi đã tham gia thì không thể rút lui, cũng không thể biết trước sẽ phát sinh vấn đề gì sau đó. Nếu xảy ra sự cố, ngươi có thể bị tàn tật suốt đời, thậm chí là chết. Còn nếu thành công, thì ngươi sẽ được tham gia vào một đội ngũ đặc biệt, thân phận sau này còn có thể cao hơn ta."
Cuộc thí nghiệm lần này vô cùng quan trọng, cho nên chỉ có thể tuyển chọn bí mật những người tham gia. Những sĩ quan được chọn cũng phải trải qua các điều kiện khắt khe, thân thể khỏe mạnh, gia cảnh cũng không được có vấn đề.
Nhưng trước khi bắt đầu, ông cần phải nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với họ để tránh phát sinh sơ xuất trong quá trình thực hiện.
Vấn đề tuyệt mật, một khi tham gia là không thể rút lui, và cả những yếu tố rủi ro nữa.
Những lời này của lữ trưởng khiến cho Dư Ca chần chừ. Một khi thành công thì sẽ được gia nhập đội ngũ đặc biệt, chức danh sẽ cao hơn cả lữ trưởng, đây là điều kiện quá mê hoặc.
"Ngươi về suy nghĩ kỹ đi, sau khi nghĩ xong thì mai đến đây cho ta câu trả lời thuyết phục. Chuyện này không được để lộ ra ngoài, ngươi nên nhớ quy định bảo mật."
Trâu Khải nói.
"Đã rõ."
Dư Ca chào quân lễ, mang theo một bầu tâm sự rồi rời khỏi phòng làm việc.
Thời tiết cuối mùa thu ở thủ đô mang theo chút không khí dễ chịu, gió mát lạnh lùng, đối lập hoàn toàn với phía nam. Một chiếc máy bay quân sự đáp xuống căn cứ nào đó ở thủ đô, Trần Mặc bước xuống máy bay, thở ra một hơi thật sâu.
Không ngờ hắn lại được phi cơ quân đội đưa đón, loại đãi ngộ này trăm năm có một.
Hắn mới vừa bước xuống mặt đất, một người lính đã chạy đến dẫn đường.
"Đồng chí Trần Mặc."
Trần Mặc mới bước ra khỏi sân bay, Lý Thành Chi đã tiến đến nghênh đón. Bình thường khi xưng hô, hắn đều gọi Trần Mặc là "người anh em" hoặc " Trần tiên sinh", nhưng lần này là đợt hợp tác chính thức giữa đôi bên, hắn cũng phải đổi xưng hô cho đúng.
"Chào thủ trưởng".
Trần Mặc chào một câu.
Lý Thành Chi ngẩn ngơ, không ngờ rằng Trần Mặc có thể bắt nhịp nhanh như vậy, khiến hắn không kiềm chế được mà cười rộ lên. Có điều, Trần Mặc khi còn học ở trường cũng đã từng có thời gian huấn luyện quân sự, cho nên tư thế rất chuẩn.
"Ngươi đúng là..."
Lý Thành Chi cười lắc đầu: "Đi thôi, để ta dẫn ngươi đến chỗ nghỉ ngơi."
Nói xong, Lý Thành Chi bảo binh sĩ chuyển hành lý của Trần Mặc lên xe rồi dẫn hắn rời khỏi căn cứ.
"Quá trình tuyển chọn tình nguyện viên đúng là phức tạp."
Lý Thành Chi nói: "Vì đây là chuyện trọng đại, cho nên chúng ta không thể lựa chọn người thường để làm thí nghiệm, mặc dù đã sàng lọc một khoảng thời gian rồi, nhưng cũng phải mất thêm vài ngày để lựa ra người thực sự phù hợp."
Trần Mặc gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
"Ngươi có mang giấy chứng nhận đến không?! Của Học Viện Kỹ Thuật ấy."
Lý Thành Chi hỏi.
"Có mang."
Trần Mặc gật đầu.
Mặc dù đã có hệ thống nhận diện khuôn mặt, nhưng muốn vào được sở nghiên cứu của Học Viện Kỹ Thuật thì cần có giấy chứng nhận để chứng minh thân phận, nếu không thì phiền toái lắm."
Lý Thành Chi nói.
Hai người ngồi xe khoảng nửa giờ thì dừng trước một cái sân lớn, sau khi trải qua các bước kiểm tra giấy tờ thì mới được cho đi tiếp.
"Đây là nơi nghiên cứu, cùng với nơi ở thân nhân của các chuyên gia."
Lý Thành Chi giải thích như vậy, Trần Mặc cũng hiểu ngay. Giờ không còn giống như xưa, không ai vì vướng bận nghiên cứu mà mấy chục năm không về được nhà. Các chuyên gia đều được sắp xếp chỗ ở cho bản thân và gia đình, ngoài ra còn có nhân viên an ninh túc trực bảo vệ, đặc biệt là người nhà của những nhà nghiên cứu quan trọng.
Lý Thành Chi dẫn Trần Mặc đi vào phòng quản lý để làm thủ tục, sau khi thông tin nhận diện khuôn mặt được ghi lại thì nhân viên công tác dẫn Trần Mặc và Lý Thành Chi rời khỏi đó.
Không lâu sau, nhân viên công tác đã dẫn hai người tới một ngôi nhà hai tầng cỡ nhỏ, diện tích đủ dùng cho một gia đình thông thường.
"Đây sẽ là nơi ở tạm thời của ngươi."
Lý Thành Chi nói: "Xung quanh cũng đều là nhà của các chuyên gia trong trụ sở."
"Quân giáo Lý?"
Lý Thành Chi vừa dứt lời, một giọng nữ đầy ngạc nhiên đã vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi