Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 390: Ngũ Băng đến thăm

Nhưng sau khi nhìn thấy Trần Mặc, Ngũ Băng khẽ chớp mắt, tâm trạng lại có chút phức tạp.
Lần đầu gặp mặt Trần Mặc, cô ta còn cho rằng đối phương chỉ là một công tử nhà giàu muốn xem mắt với mình. Nhưng sau khi biết thân phận thật của Trần Mặc, thái độ của cô đối với hắn dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Những thiên tài như Newton, Cao Tư đều là nhà vật lý học, đồng thời cũng là chuyên gia ở nhiều lĩnh vực khác, chuyện này có thể hiểu được, vì dù sao thì vật lý cũng liên quan đến rất nhiều khía cạnh trong đời sống.
Nhưng Trần Mặc thì lại vừa là nhà vật lý học, thiên tài máy tính, chuyên gia về dữ liệu, bây giờ lại còn đang nghiên cứu về y học và sinh vật học nữa.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì cô ta không thể tin được trên đời có người tài ba như vậy. Càng tìm hiểu về Trần Mặc, cô càng cảm thấy hắn thật quá khủng bố.
"Viện sĩ Ngũ, thật là trùng hợp."
Lý Thừa Chí nhìn thấy Ngũ Băng thì mỉm cười thản nhiên: "Ta nhớ ra rồi, hình như ngươi cũng sống ở đây."
"Ngay bên cạnh đây, khi nào rảnh thì tới uống chén trà."
Ngũ Băng chỉ vào ngôi nhà bên cạnh rồi nói.
"Haha, sẽ có lúc!"
Lý Thành Chi cười, chỉ vào Trần Mặc nói: "Trần Mặc sẽ sống ở đây trong khoảng thời gian tới, các ngươi lại là hàng xóm, lúc nào rảnh rỗi thì có thể thăm nom nhau."
"Hoan nghênh ngươi, Trần Mặc."
Ngũ Băng mỉm cười, nhẹ nhàng bắt tay với Trần Mặc.
"Cảm ơn."
Trần Mặc cũng mỉm cười gật đầu.
"Vậy các ngươi sắp xếp trước đi."
Ngũ Băng tạm biệt hai người, sau đó bước vào ngôi nhà nhỏ của mình.
"Người anh em Trần Mặc, ngươi cảm thấy viện sĩ Ngũ này thế nào?"
Lý Thành Chi vỗ vai Trần Mặc, người đang xách hành lý ở bên cạnh, sau đó cười hỏi.
"Cực kỳ tốt, một mỹ nữ có học thức cao."
Trần Mặc nói ra đánh giá của bản thân. Nhưng mấy chữ này thôi lại khiến Lý Thành Chi không biết nói gì thêm nữa.
"Đúng là không tệ chút nào, chỉ đáng tiếc là vẫn còn độc thân. Cũng vì thế mà viện sĩ Ngũ Hạ Quyền mới sắp xếp cho các ngươi xem mắt trong buổi dạ tiệc lần trước phải không?!"
Lý Thành Chi trêu chọc Trần Mặc.
"Lần trước ta bị cô ta hiểu nhầm thành công tư phong lưu nhà quý tộc nào đó, rồi còn bị cho một bài giáo huấn nghiêm khắc. Đến lúc gặp lại thì ta mới nhận ra, không ngờ cô ấy cũng là một người vô cùng tài giỏi."
Trần Mặc cười nói: "Ngươi nói chuyện này làm gì? Ngươi cũng biết ta hiện giờ thế nào rồi mà, nói chuyện này cũng vô dụng."
Người khác không biết thì thôi, nhưng Trần Mặc không tin Lý Thành Chi lại không rõ chuyện hắn và Tiểu Ngư đã đăng ký kết hôn.
"Ha ha, ta chỉ thấy trong số những người tuổi trẻ tài cao, ngươi lại là người vội vàng nhất. Đúng là thời gian quý báu, chưa gì đã phải đi đăng ký kết hôn."
Lý Thành Chi nói.
Trần Mặc liếc mắt nhìn hắn.
"Ngươi nói được lời này khiến ta cũng thấy kỳ lạ. Gặp được đúng người thì sớm muộn gì cũng đều như nhau. Ta chờ được, nhưng Tiểu Ngư thì không. Ta có trách nhiệm khiến cô ấy an tâm."
Trần Mặc nói.
Tiểu Ngư đi theo hắn từ khi hắn không có gì cho đến nay. Cả một quãng đường dài như vậy, cô luôn quan tâm hắn một cách vô tư, không cầu cạnh bất kỳ điều gì. Kể cả Tiểu Ngư không đòi hỏi, thì hắn cũng không muốn để cô phải đi theo hắn như vậy. Tiểu Ngư là người hắn đã nhận định, nên hắn không muốn tiếp tục mập mờ với cô, hắn muốn cho cô một danh phận đàng hoàng, để Tiểu Ngư phần nào cảm thấy an toàn.
Bị Trần Mặc nói cho như vậy, Lý Thành Chi chỉ biết cười khổ, hắn đúng là đã bị giới truyền thông ảnh hưởng đến cách suy nghĩ rồi. Ở thời điểm hiện tại, những người tuổi trẻ tài cao, thành danh khi còn thanh niên đều kết hôn lập gia đình khi quá ba mươi tuổi. Trần Mặc kết hôn với Tiểu Ngư nhanh như vậy, đúng là sớm hơn mọi người rất nhiều.
Lý Thành Chi sắp xếp nơi ở của Trần Mặc, sau đó rồi lại cùng Trần Mặc ra ngoài ăn một bữa cơm đến tận khuya, lúc này hắn mới rời đi.
"Đây là công thức thuốc và những tài liệu kỹ thuật liên quan."
Trần Mặc lấy ra một ổ cứng đưa cho Lý Thành Chi: "Phần tài liệu này đầy đủ hơn, mật khẩu tám ký tự là thời gian lần đầu chúng ta gặp nhau.
"Được."
Lý Thành Chi trịnh trọng nhận lấy ổ cứng mà Trần Mặc đưa, để vào chiếc cặp sắt đang cầm trong tay.
Sau khi Lý Thành Chi rời đi, Trần Mặc lấy điện thoại di động ra, ngay khi vừa định gọi điện cho Tiểu Ngư thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?"
"Ta, Ngũ Băng."
Trần Mặc không ngờ rằng Ngũ Băng sẽ đến chỗ mình, hơn nữa lại còn là lúc đêm khuya như vậy. Lúc này, cô ta ăn mặc đơn giản, nhìn cũng không nghiêm túc như bình thường, khí chất hoạt bát hơn nhiều.
Sau khi Ngũ Băng đi vào, Trần Mặc liền đi tìm một cái cốc, rót cho cô ta một cốc nước ấm.
Trong phòng khách, Trần Mặc và Ngũ Băng ngồi đối diện nhau, bầu không khí có một chút xấu hổ.
Hắn và Ngũ Băng mới gặp nhau hai lần nên cũng chưa thể nói là thân quen. Có điều, hai người sẽ phải tiếp xúc nhiều hơn trong các giai đoạn nghiên cứu tiếp theo.
"Có phải ta không mời mà tới thế này là đường đột quá không?"
Ngũ Băng mở lời, cười nói.
"Không đâu."
Trần Mặc cười lắc đầu: "Có người đẹp đến thăm nhà, ta vô cùng hoan nghênh. Ngũ tiểu thư chắc sẽ không vô cớ đến tìm ta đâu?"
"Không được sao?"
"Được."
Trần Mặc cười khổ, hắn cũng không nói gì thêm.
Hai người lại một lần nữa rơi vào trạng thái khó xử, không biết phải nói gì. Ngũ Băng không hề hấp tấp, lại có hứng thú ngồi đánh giá Trần Mặc, tựa như muốn nhìn thấu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi