Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 559: Ngoan ngoãn đi theo ta

Ngay lúc Vương Hải đang định lao ra khỏi nơi trú ẩn thì lại bị tiếng súng ép quay trở lại.
"Có một trận phục kích. Tiểu Ngư đã bị trúng đạn, cô ấy cần được chữa trị càng sớm càng tốt."
Sắc mặt của Bạch Trân Châu trở nên nghiêm nghị chưa từng thấy: "Đối phương dường như chỉ có một người, tạm thời không chắc chắn liệu có có phục kích nào khác không."
“Bảo vệ cho ông chủ và cô Tiểu Ngư lui ra ngoài.”
Vương Hải hét vào tai nghe: “Những người khác mau đi hỗ trợ.”
Tiểu Ngư bị thương, hắn ta có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Trần Mặc, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì sự việc sẽ rất rắc rối. Bây giờ phải nhanh chóng giải quyết hiểm họa bên ngoài để ông chủ và Tiểu Ngư có thể an toàn thoát ra.
Pằng pằng pằng...Cạch!
Nghe thấy tiếng súng hết đạn, Vương Hải vui mừng, không chút do dự đứng lên và bắn vào vị trí của người đàn ông da trắng.
"F*ck..."
Người đàn ông da trắng vội vàng lùi ra sau xe tải. Hắn ta đã được thể nghiệm tài thiện xạ xuất chúng của Vương Hải rồi, và hắn ta không hề muốn nếm trải nó một lần nữa.
"Mẹ kiếp, hết đạn rồi. Ruồi Nhặng, khi nào ngươi mới tới vậy? Rose đã ra tay rồi, còn không mau tới thì ngươi chờ đó mà thu xác cho ông đây.”
Khi nhìn qua gương xe, thấy được Vương Hải đang xông về phía mình, đồng tử của người đàn ông da trắng liền co rút lại.
"Đừng vội đừng vội, hàng chuyển phát đã đến nơi rồi, vui lòng chú ý nhận hàng.”
Thanh niên lắm mồm trên chiếc xe tải hạng nặng nhìn thấy Vương Hải đang lao về phía người đàn ông da trắng thì cười he he, hắn ta đạp ga lao thẳng về phía vị trí của hai người.
Vẻ mặt của Vương Hải cũng hơi thay đổi, hắn ta bắn hai phát về phía ghế lái rồi vội vàng nhảy đi.
Rầm rầm …
Đầu xe của Vương Hải, chiếc xe mà Trần Mặc ngồi đã bị hất văng ra xa năm mét sau một cú phanh gấp, hiện trường nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh.
“Chết tiệt, Ruồi Nhặng, ngươi muốn giết ta sao?”
Người đàn ông da trắng từ trên mặt đất đứng dậy, trừng mắt nhìn thanh niên lắm mồm.
"Ngươi nên cám ơn ông nội ngươi đã cứu ngươi, tên này rất nguy hiểm. Mau giữ chân hắn lại, Rose đã hành động rồi, cô ta đang ra ngoài.”
Thanh niên lắm mồm ném súng trường cho người đàn ông da trắng rồi cùng hắn ta vây giữ Vương Hải thật chặt, không dám hấp tấp manh động.
Vương Hải toát ra khí thế nguy hiểm chưa từng có, đây là đối thủ lần đầu tiên khiến người đàn ông lực lưỡng có cảm giác như vậy. Nếu như hắn ta không né được hai phát súng vừa rồi của Vương Hải, thì e rằng bây giờ hắn ta đã có câu trả lời cho tính mạng của mình rồi.
Sau khi tìm lại được chỗ nấp, sắc mặt Vương Hải trở nên vô cùng khó coi. Tâm trạng của hắn lúc này đang cực kỳ lo lắng, trận chiến vừa rồi vốn dĩ đã sắp kết thúc, vậy mà lại bị một chiếc tải hạng nặng đột ngột cắt ngang. Hơn nữa, phe đối phương lại có thêm một người, ;ại càng thêm phiền phức.
Chủ tịch bên kia gặp nguy hiểm, Hắc Ưng không thể đến được, A Nam thì không có hồi âm, đám vệ sĩ phía sau cũng không tới được, tình hình hiện tại có chút nguy hiểm. Vương hải hắn phải xử lý hai người này để chủ tịch thoát ra ngoài an toàn.
Ngoài đường vô cùng náo nhiệt như vậy, trong rừng cũng không hề yên bình.
“Chủ ttịch, chúng ta hãy đưa cô Tiểu Ngư rời khỏi đây trước.”
Bạch Trân Châu nhận được lệnh của Vương Hải, lập tức nói.
Bọn họ hiện tại không thể biết được liệu trong rừng còn có mai phục nào khác hay không, nhưng đối phươngnhất định đã có sự chuẩn bị khi dám bắn bọn họ ở đây. Có thể nói, khu rừng này nguy hiểm hơn bên ngoài nhiều.
"Được."
Trần Mặc bế Tiểu Ngư lên, thần sắc có chút lo lắng, cô ấy cần được điều trị càng sớm càng tốt.
"Thực là phiền phức."
Nhìn thấy Bạch Trân Châu và Trần Mặc chuẩn bị rời đi, sắc mặt Rose trở nên lạnh lẽo. Cô ta lấy ra ba quả bom khói cỡ quả bóng bàn từ thắt lưng rồi giật chốt, ném về phía Trần Mặc.
Làn khói dày đặc bao trùm xung quanh trong chốc lát, tầm nhìn cũng bị hạn chế trong một vùng khói mịt mờ.
Sắc mặt Bạch Trân Châu thay đổi, cố gắng bảo vệ Trần Mặc thật sát sao, sau đó không ngừng lui ra phía sau: “Rời khỏi đám khói này.”
Đối phương ném bom khói lúc này không phải để che đi hành tung của bọn chúng, mà có khả năng cao là để hạn chế tầm nhìn của bọn họ.
Không chần chừ, Trần Mặc bế Tiểu Ngư và lao ra khỏi làn khói.
Pằng pằng pằng!
Lúc hai người chuẩn bị rời khỏi đám khói thì tiếng súng lại vang lên sau lưng, Bạch Trân Châu ngã xuống đất rên rỉ, sắc mặt có vẻ đau đớn, rõ ràng là trúng đạn rồi.
"Thật là không thể khiến người khác bớt lo được, xem ra thứ đồ chơi này vẫn có chút hữu dụng.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Trần Mặc, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một họng súng màu đen đang chĩa vào mình, người cầm súng là một phụ nữ đang đeo một chiếc kính đặc biệt, khóe miệng nở nụ cười tươi đẹp.
“Ta không muốn giết ngươi, hãy ngoan ngoãn đi theo ta.”
Người phụ nữ buông kính xuống, nói bằng tiếng Trung rất chuẩn: “Bằng không, ta chỉ có thể dùng vũ lực.”
"Mục tiêu của ngươi là ta, ta có thể đặt cô ấy xuống trước được không?"
Trần Mặc bế Tiểu Ngư, cố gắng cơn tức giận trong lồng ngực, hắn biết rằng mình phải nhẫn nhịn. Đối phương đã dày công chuẩn bị một kế hoạch tập kích tỉ mỉ, không còn nghi ngờ gì nữa, mục tiêu của bọn chúng chính là hắn. Nếu như hắn nổi giận, thì đối phương rất có thể sẽ làm hại đến Tiểu Ngư.
Rose liếc nhìn Tiểu Ngư trong vòng tay của Trần Mặc và nói: "Đây là người yêu bé nhỏ của ngươi sao? Phải nói là rất dũng cảm. Được thôi, ngoan ngoãn hợp tác là được. Nếu ngươi giở trò, ta sẽ không ngại để người yêu bé nhỏ của ngươi xuống địa ngục đợi ngươi trước đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi