Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1333: Con thú nhỏ

Khế Thương không chút do dự, cầm lấy vật liệu từ tay Trần Mặc, lấy ra một dụng cụ nhỏ cỡ nắm tay, nhét vật liệu vào. Đây là một công cụ kiểm tra vật liệu, có thể xác nhận các đặc tính của vật liệu một cách đơn giản, thu được dữ liệu sơ bộ của vật liệu.
Két két két!
Dụng cụ vang lên một lúc rồi dừng lại.
Khế Thương xem dữ liệu, khá bất ngờ.
“Công thức vật liệu và quy trình nấu chảy này bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi triệu tinh tệ.” Trần Mặc thản nhiên nói.
Nghe cái giá này, Khế Thương hít sâu một hơi, có vẻ không chắc chắn lắm. Hắn ta đang đoán công thức và công nghệ vật liệu này đến từ đâu, vật liệu ở cấp độ này chỉ có thể được tìm thấy trong các phòng thí nghiệm của các công ty áo giáp chiến đấu hàng đầu ở ngôi sao Thanh Thủy.
“Ta mua công thức vật liệu này, không có phiền phức và nguy hiểm gì chứ?” Khế Thương hỏi.
“Nguồn gốc chính quy, không có ai tới gây sự với các người, trước mắt chỉ mình ta có công thức và kỹ thuật thủ công độc quyền. Nhưng ta không thể đảm bảo rằng sau này đối thủ của ngươi có cướp nó từ tay ngươi hay không.” Trần Mặc bình tĩnh nói.
“Có thể rẻ hơn một chút được không?”
“Không.” Trần Mặc lắc đầu.
“Được rồi, hai mươi triệu.” Khế Thương không mặc cả nữa: “Ta cần tìm một nơi để kiểm chứng công thức và công nghệ của ngươi.”
“Được, chúng ta đến chỗ đó đi.”
Trần Mặc và Khế Thương đi đến phòng thí nghiệm chung bên cạnh quảng trường.
Phòng thí nghiệm chung được sử dụng để kiểm tra nhiều thứ mà mọi người mua trong quảng trường.
Ở Sân Tự Do không có thứ gọi là hợp đồng. Có rất nhiều người tự do ở đây, bọn họ không có chứng minh, không có hộ khẩu ở sau Thanh Thủy. Người quyết định ở ngôi sao Thanh Thủy không công nhận danh tính của bọn họ, cũng sẽ không chấp nhận thỏa thuận hợp đồng gì của họ.
Cho nên ở Sân Tự Do, không cần hợp đồng, cả hai bên tham gia giao dịch không biết được thân phận của bên kia.
Nhưng vì để tránh mua phải hàng giả, cần có phòng thí nghiệm chung. Nhiều người mua các vật liệu cần thiết, muốn thử nghiệm các đặc tính của chúng trước, họ sẽ đến phòng thí nghiệm chung, chỉ là hơi đắt.
Một giờ sau, Trần Mặc và Khế Thương bước ra khỏi phòng thí nghiệm chung.
Sau khi xác minh công nghệ, giao dịch giữa hai bên đã thành công.
Nhìn bóng lưng mặc áo choàng của Trần Mặc, Khế Thương quay người rời đi, biến mất ở góc tối của con hẻm.


Hai mươi triệu.
Bây giờ đã có kinh phí ban đầu, sau này không cần lo lắng về tiền bạc, việc cần làm tiếp theo là hắn phải tạo ra một con phi thuyền tốc độ ánh sáng, chạy thoát khỏi ngôi sao Thanh Thủy.
Chỉ khi thoát khỏi nhà giam này thì hắn mới có thể phát triển một cách tự do, sau đó tạo ra một con phi thuyền có độ cong không gian, tìm ra vị trí của dải ngân hà và trái đất.
Bây giờ Trần Mặc không biết mình đang ở đâu trong vũ trụ, cũng không biết trái đất ở đâu, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân.
Nền văn minh Tam Nhãn sẽ không cung cấp dữ liệu của trái đất vào tài khoản điện thoại di động của hắn.
Bi bi bi…
Trần Mặc đang suy nghĩ miên man, một tiếng kêu “bi bi bi” to tướng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, tiếng kêu có hơi kỳ lạ, Trần Mặc sững sờ một lúc rồi mới quay lại tìm nguồn phát ra âm thanh.
Một con thú nhỏ.
Nói đúng hơn là một con thú nhỏ cỡ một bàn tay bị nhốt trong lồng, bị đặt trên một cái chuồng. Có rất nhiều người xem, bọn họ tò mò nhìn con thú nhỏ này và một số vật nuôi nhỏ trong lồng khác.
Con thú nhỏ màu xám bạc, không có bộ lông sặc sỡ nhưng rất đáng yêu.
Con ngươi đen tuyền, đen hơn cả lỗ đen, mắt đỏ sáng trong như bầu trời đầy sao, lấp lánh bắt mắt, có hoa văn trắng bạc trên da lông. Trần Mặc không nói rõ được là kỳ lạ ở đầu, nhưng vừa nhìn là thấy rất hợp mắt.
Nếu những cô gái trên trái đất thấy được con thú đáng yêu như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ phát điên.
Con thú nhỏ nhìn người xem, tiếng kêu đầy hoảng sợ.
“Một trăm nghìn.”
Khi Trần Mặc thấy giá của con thú nhỏ, mặt hắn co giật.
Thảo nào nó đáng yêu như thế nhưng không ai mua, mua thú cưng với giá này thì không đáng. Dù sao thì trên hành tinh này có tất cả các loại vật nuôi kỳ lạ, có nhiều loài còn dễ thương hơn loài này.
Bi bi bi…
Trần Mặc không định mua nó, hắn định bỏ đi, nhưng tiếng kêu này cứ lảng vảng bên tai hắn như là gọi tên hắn, bước chân vừa đi chợt dừng.
“Coi như ngươi may mắn!”
Trần Mặc quay đầu lại.
“Con thú nhỏ này đến từ đâu? Nó là giống loài gì?”
“Ta bắt được con thú này ở vùng núi ngoài thành phố, chợt phát hiện nó là giống loài mới mà ta chưa thấy bao giờ. Con thú nhỏ này rất thông minh, ta phải mất rất nhiều công sức mới bắt được.”
Ông chủ gầy gò trả lời rõ ràng, nhìn Trần Mặc với ánh mắt đầy hy vọng. Ông ta là một người bắt thú cưng chuyên nghiệp, kiếm sống bằng cách bán những con thú cưng dễ thương, nếu bán được con thú nhỏ này, ông ta sẽ thu được một khoản tiền lớn.
“Có thể rẻ hơn được không?”
“Không được.” Chủ quầy hàng lắc đầu.
“Năm mươi nghìn, nếu ngươi bán thì đưa cho ta, nếu không ta sẽ đi.” Trần Mặc lấy thẻ tinh tệ huơ huơ trước mặt chủ quầy hàng.
“Được.”
Cuối cùng ông ta gật đầu vui vẻ, cầm lấy thẻ tinh tệ của Trần Mặc, quẹt thẻ năm mươi nghìn.
Trần Mặc nhìn con thú nhỏ, cầm lồng sắt đi, hoàn toàn không để ý đến con thú nhỏ đang gọi “bi bi” bên trong, hắn mua một chiếc xe bay ở Sân Tự Do, lập tức quay về ký túc xá của học viện Thanh Thủy.
Chuyện tiền bạc đã có bước đầu tiến triển, tốc độ tăng trưởng sẽ càng ngày càng nhanh, nên tiếp theo, hắn cần phải suy tính cách sử dụng tiền như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi