Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 158: Tấn công bất ngờ

Trần Mặc bình tĩnh trở lại, sau đó hắn mở cửa xe, chậm rãi bước xuống. Đối phương mang theo súng như vậy, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, mà xe của hắn không được chế tạo để có thể chống đạn. Vương Hải khẽ gật đầu, hắn cởi dây an toàn rồi chậm rãi mở cửa xe. Vương Hải vừa bước ra đã bị Jack dí súng vào đầu.
“Jack, ta đã nói kế sách của ta có tác dụng mà? Chính là tên nhóc này! Trước tiên cứ bắt hắn lại rồi muốn cái gì chả được.”
Bor nhe hàm răng trắng đều cười khà khà, sau nhìn chằm chằm Trần Mặc để đối chiếu với tấm ảnh trong nay
“Đúng là có tác dụng, nhưng kế tiếp chúng ta cũng phải...”
Ầm!
Không chờ Jack nói hết câu, Vương Hải bất ngờ động thủ, hắn đẩy súng đang dí vào đầu mình ra rồi đá một cú vào háng Jack.
Jack biến sắc, vội vàng khuỵu gối đỡ cú đá của Vương Hải. Đòn vừa bị chặn lại, Vương Hải đã ngay lập tức chuyển hướng, vung chân đá bay khẩu súng trong tay Jack. Sau khi chiếm được thế chủ động, Vương Hải không chút do dự lao tới, tung ra một cú đấm móc vào sống mũi của Jack. Từng chiêu thức đều nhắm vào chỗ trí mạng, hiển nhiên không phải người thường nào cũng có tư duy chiến đấu như vậy, Jack nhận thấy tình hình không ổn, vội vàng lui về phía sau vài bước để kéo dài khoảng cách.
“Chết tiệt.”
Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt, cả hai đều không ngờ Vương Hải lại đột ngột ra tay mạnh mẽ như vậy. Bor thấy khẩu súng của Jack đã bị đá bay nên lập tức chĩa súng vào Vương Hải.
Ầm!
Bor vừa mới động đậy đã thấy cổ tay đau nhói, súng trong tay cũng bị hất văng. Hắn còn chưa kịp nhận thức được tình hình, đột nhiên cảm nhận được một lực thật mạnh đánh đến bụng mình, cơn đau dữ dội truyền khắp cơ thể làm cả người hắn đổ sụp xuống.
“Chủ tịch.”
Vương Hải quay người kinh ngạc nhìn về phía Trần Mặc.
“Tên này giao cho ta, ngươi phụ trách giải quyết bên kia đi.”
Trần Mặc cúi người nhặt khẩu súng lên, khuôn mặt âm trầm chĩa súng vào Bor.
“Khốn kiếp, còn đau hơn bị * nữa.”
Bor lau máu ở khóe miệng rồi đứng lên, với thân hình cao gấp đôi người bình thường, hắn lạnh lùng nhìn xuống Trần Mặc: “Thằng nhóc kia, ngươi chắc chắn chưa từng dùng súng phải không, chốt an toàn còn chưa mở kìa."
Trần Mặc còn chưa kịp phản ứng thì Bor đã giơ tay xông đến, ý đồ muốn đấm một cú vào mặt Trần Mặc.
Trần Mặc cố gắng bóp cò nhưng không được, cho nên đành vội vàng né nắm đấm của Bor. Trần Mặc cong nhẹ khuỷu tay, đánh mạnh vào bụng của đối phương. Đây đều là những kỹ năng chiến đấu mà hắn đã học được trong cuốn sách [Công nghệ phát triển tiềm năng con người ở trình độ thấp].
Sau khi phát triển tiềm lực của cơ thể, hắn chưa có cơ hội ra tay đúng nghĩa lần nào, nhưng xem ra, hiện tại chính là lúc hắn cần phải vận dụng đến nó. Giống như lời nói lúc trước của Thư Lão, nếu không thể tự bảo vệ được mình, cho có nhiều của cải đi chăng nữa thì cũng vô dụng.
“What the hell?” (Cái quỷ gì vậy?)
Bor không ngờ Trần Mặc lại phản ứng nhanh như vậy. Mặc dù động tác của tên nhóc này vẫn còn chút cứng ngắc, nhưng chắc chắn đây là một cao thủ cận chiến.
Ở phía bên kia, khuôn mặt của Jack âm trầm như đá tảng. Những chiêu thức của Vương Hải quá đáng sợ, hắn đánh với không ít người rồi nhưng chưa từng gặp ai ra đòn hung ác như thế này.
Mỗi chiêu thức đều đối phương đều nhắm vào các chỗ chí mạng trên cơ thể, mắt, đầu, cổ, tim, eo rồi cả háng nữa. Mỗi đợt tấn công của Vương Hải đều làm Jack sợ đến kinh hồn bạt vía. Chỉ cần trúng một đòn này thôi, hắn không chết thì cũng bị thương nặng.
Jack không ngờ rằng tài xế của Trần Mặc lại đáng sợ như vậy. Chẳng lẽ người Trung Quốc nào cũng biết võ công?
Jack nhìn Bor đang đánh nhau với Trần Mặc thì trong lòng càng lo lắng hơn nữa. Tuy nhiên, ngay khi nhận ra mình đang bị mất tập trung, sắc mặt của Jack đột nhiên tái nhợt, cơn đau dữ dội từ bụng lan ra, khiến cơ thể của hắn không tự chủ được mà ngã mạnh xuống mặt đường. Jack phun ra một ngụm máu, sau đó chỉ biết ôm bụng, nhìn chằm chằm Vương Hải với ánh mắt không cam lòng.
Vương Hải chậm rãi bước tới, mặt không biến sắc, nhìn Jack một cái rồi giơ chân đá vào đầu hắn ta.
Giải quyết xong Jack, Vương Hải quay đầu lại nhìn Trần Mặc và Bor với vẻ mặt lạnh lùng, hắn từ từ đi tới nhặt khẩu súng dưới mặt đường lên.
“Đất nước quỷ gì mà kinh khủng quá vậy.”
Trạng thái của Bor cũng trở nên tệ dần theo thời gian. Hắn chợt phát hiện động tác của Trần Mặc càng lúc càng thuần thục, nhưng sức lực vẫn mạnh đến đáng sợ. Hắn thực sự nghĩ không ra, tại sao tên nhóc trông có vẻ bình thường này lại có sức mạnh khủng bố đến như vậy.
Đột nhiên, đôi mắt ác độc của Bor nhìn thấy Tiểu Ngư đang hôn mê trong xe, cho nên hắn lập tức lao về phía cửa xe!
Trần Mặc biến sắc, vội vàng đuổi theo.
Đùng!
Bor chưa kịp đến gần cửa xe thì cơn đau buốt từ bắp chân truyền đến não bộ, khiến hắn loạng choạng ngã xuống mặt đường. Trần Mặc cũng nắm chặt cơ hội, tung một cú đá vào đầu của Bor. Giây tiếp theo, hắn ta xụi lơ ngã gục xuống đường, bất tỉnh nhân sự.
Vương Hải cầm súng, kéo chân Jack rồi ném cả hai vào cùng một chỗ, sau đó dùng thắt lưng trói cả hai tên lại.
“Cảm ơn ngươi.”
Trần Mặc nhìn vết thương đầy máu do súng bắn trên bắp chân của Bor rồi nói ra.
“Đây là trách nhiệm của ta.”
Vương Hải trả lời.
“Ta phải đi xem Tiểu Ngư đã, ngươi trông chừng bọn họ đi.”
Nhìn xe cảnh sát đang tới gần, Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc bắt đầu chạm trán với hai tên nước ngoài kia đến bây giờ chỉ vỏn vẹn có năm phút, nhưng năm phút này đối với hắn lại giống như trôi qua thật lâu.
“Đứng im, bỏ vũ khí xuống.”
Xe cảnh sát vừa dừng lại, bọn họ đã ngay lập tức rút súng nhắm vào Vương Hải. Vương Hải ném súng trong tay ra xa, hai tay giơ lên cao.
Khi cảnh sát đặc nhiệm bao vây bốn phía, Vương Hải mới nói: “Hai người này là lính đánh thuê, các ngươi tốt nhất nên xem trong miệng hắn ta có giấu thuốc độc gì không.”
“Nhìn xem.”
Đội trưởng cảnh sát nhìn Vương Hải thật sâu.
“Không tìm thấy.”
Không lâu sau, hai cảnh sát đặc nhiệm đứng lên rồi báo cáo.
“Đưa người về trước rồi phong tỏa hiện trường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi