Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 877: Thử nghiệm hệ thống vũ khí

Liễu Kiến Quân hỏi.
Trên chiến trường, các chiến sĩ sẽ gặp phải rất nhiều tình huống khác nhau, cho nên hắn cần phải tìm hiểu thấu đáo tất cả mọi thứ.
"Có chứ, chúng ta có hai cách. Một, các ngươi có thể lưu trữ thông tin nhận dạng của các thành viên thuộc phe mình trong kho dữ liệu thông tin của người máy. Sau khi nhận dạng khuôn mặt, hắn sẽ ra tay tương trợ các thành viên cùng phe. Thứ hai, các ngươi hãy đeo cái này vào."
Chu Hà lấy ra một thiết bị đeo tay từ hộp thiết bị.
Thiết bị đeo tay màu rằn ri được làm bằng kim loại có phong cách tối giản, cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của quân đội.
"Thiết bị đeo tay có một con chip nhỏ. Sau khi được kích hoạt, người máy phát hiện tín hiệu từ nó và xem những người đeo nó là thành viên của phe mình."
"Nếu thiết bị đeo tay này bị kẻ địch lấy mất thì sao?"
"Con chip bên trong thiết bị đeo tay chỉ được kích hoạt một lần, lần thứ hai được tính là không hợp lệ. Một khi kẻ địch cố gắng kích hoạt thiết bị đeo tay, người máy sẽ gửi thông tin về thiết bị đầu cuối, thiết bị đeo tay đó cũng sẽ bị vô hiệu hoá.
Sau khi xác định thân phận đối phương, các hành động tiếp theo của người máy sẽ tuân theo mệnh lệnh của người đang nắm giữ thiết bị điều khiển. Khi ở trạng thái tự do và không có chỉ lệnh đến từ thiết bị điều khiển, nếu người được nhận diện bị thương nặng, người máy sẽ cứu đối phương trở về, không tấn công cũng không chữa trị. Trừ khi thành viên được nhận diện đó kêu cứu, người máy sẽ phán định đồng đội của hắn đang cần được chữa trị và lựa chọn cứu người."
Nghe vậy, Liễu Kiến Quân hài lòng gật đầu.
Rõ ràng, trong lúc thiết kế và chế tạo người máy chiến tranh, Trần Mặc đã nghĩ đến tất cả các tình huống xuất hiện trên chiến trường, cố gắng né tránh tất cả các khả năng thương vong có thể xảy ra. Vấn đề còn lại là do bọn họ nên kiểm soát và sử dụng như thế nào.
Bọn họ sẽ quyết định khi nào sử dụng người máy, đồng thời, có thể giảm thiểu khả năng thương vong xuống mức thấp nhất.
"Việc lắp đặt vũ khí đã hoàn tất.”
Khi Chu Hà giới thiệu vũ khí với đám người Liễu Kiến Quân, mấy chuyên gia vũ khí kia cũng đã hoàn thành việc lắp đặt vũ khí và đạn dược.
"Bắt đầu đi.”
Liễu Kiến Quân nhìn về phía Chung Lôi và Chu Hà.
"Nói về sức mạnh nắm đấm của người máy, trọng lượng của nó gấp 20 lần người thường. Trong tình huống tích trữ sức lực, kỷ lục cao nhất mà bọn ta từng thử nghiệm có thể lên tới 1250 kg".
Chu Hà khởi động trạng thái thử nghiệm cho người máy rồi bước đến trước thiết bị kiểm tra sức mạnh, ngay khi cô ấy dứt lời, người máy đã tung một cú đấm mạnh vào đó.
Khi nhìn thấy những con số đang nhảy nhót bên trên thiết bị, nội tâm của mọi người ở đây đều chấn động mãnh liệt.
1230kg!
Nếu nắm đấm này rơi vào cơ thể con người, chỉ đối phương chỉ có chết chứ không sống được. Sức mạnh đến nhường này quả thật quá biến thái, cho dù Liễu Kiến Quân và Lý Thành Chi đã biết đến sự khủng bố của người máy chiến tranh, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được mà ra sức thán phục.
"Bàn tay của người máy được trang bị máy phát điện cao thế, tạo ra một luồng điện mạnh hơn 40.000 vôn, khiến người bị tấn công sinh sẽ có cảm giác bị điện giật mạnh, toàn thân tê dại, không còn sức lực, lập tức mất đi khả năng tấn công. Vũ khí này vốn được thiết kế theo tiêu chuẩn của cảnh sát, không gây thương tích cho người bị tấn công.
Các đầu ngón tay còn có khả năng gây mê với các đầu kim 3 mm. Khi người máy bắt giữ kẻ địch, cái đầu kim này sẽ được bật ra và đâm vào da đối phương, tiêm một ít thuốc gây mê tức thì, khiến bọn họ mất đi khả năng cử động.”
Hai chức năng này đã từng được Trần Mặc giới thiệu ngắn gọn trước đó, đám người Liễu Kiến Quân cũng đã phân tích về thành phần của thuốc gây mê tức thì, xác thực hiệu quả gây mê nhưng vẫn vô hại với cơ thể con người. Ngoài ra, bọn họ cũng đã thử nghiệm dòng điện cao áp trong lòng bàn tay của người máy theo các tiêu chuẩn nghiêm ngặt của quân đội.
“Tiếp theo là hệ thống vũ khí tầm nhiệt của người máy chiến tranh.”
Chu Hà bước sang một bên, nhường vị trí cho Chung Lôi.
Vương Hải và Chung Lôi được cử đến Tanzania để điều hành và quản lý công ty Trang bị Quân Kiến, đạn dược của hệ thống vũ khí chính là sản phẩm chính của bọn họ.
"Hệ thống vũ khí tầm nhiệt bao gồm hai nòng súng ở cánh tay, năm mươi viên đạn tự hành, tám quả bom thông minh trong kho đạn ở vùng thắt eo, bốn tên lửa đạn đạo thông minh cỡ nhỏ trong kho đạn phía sau lưng và vũ khí laser năng lượng cao ở vùng rốn.
Đạn tự hành có chức năng tự xác định đường bay, đầu đạn của nó được lắp đặt một máy tính đường đạn và lõi pin siêu nhỏ có chức năng dẫn đường bằng laser. Viên đạn này tự động xác định, theo dõi và bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách 1,5 km với sai số dưới 0,3 mét. Với độ chính xác vô cùng cao như thế này, người máy có thể triệt hạ mục tiêu trên không trung.”
Chung Lôi lấy ra một viên đạn cỡ ngón tay và đưa cho Liễu Kiến Quân.
Chu Hà chỉ vào tấm bia đã được buộc vào máy bay không người lái đang bay trên không, đồng thời ra lệnh tấn công cho người máy. Vừa nói xong, người máy giơ tay lên bắn, không đến một giây, tấm bia đã xuất hiện khói đỏ.
Cảnh tượng này đã khiến mọi người xung quanh không khỏi thán phục.
Ngay cả một tay bắn tỉa hàng đầu cũng không thể bắn hạ một mục tiêu đang bay trên không chỉ với một phát bắn thuận tay như vậy. Về cơ bản, những mục tiêu nào lọt vào tầm ngắm của người máy thì chắc chắn phải chết. Với năm mươi phát đạn này, bất kỳ ai cũng có thể trở thành đồ tể chiến tranh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi