Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1320: Thợ sửa chiến giáp

Kiếm tiền.
Điều Trần Mặc cần làm nhất bây giờ là kiếm tiền.
Có hai cách để thoát khỏi sự kiểm soát của nền văn minh Tam Nhãn, một là sở hữu một loại vũ khí đủ mạnh để tiêu diệt bọn họ, hai là sử dụng một loại phi thuyền siêu quang tốc để thoát khỏi hành tinh này.
Cả hai cách kể trên đều đòi hỏi một số tiền lớn và công nghệ tương đương.
Hiện giờ, Trần Mặc đang là trắng tay, cho dù lợi hại đến đâu thì cũng không làm gì được.
Phi thuyền siêu quang tốc cần có nguồn nghiên liệu chiết xuất từ phản vật chất, nhưng nếu muốn khai thác và điều chế phản vật chất thì phải xây dựng một công trình cực lớn, ngay cả việc chế tạo phi thuyền cũng như thế.
Trần Mặc không cho rằng nền văn minh Tam Nhã sẽ bỏ qua nếu hắn dám tạo ra hai công trình lớn kể trên.
Ngay cả khi hắn đã có kế hoạch trốn thoát hoàn hảo, thì tất cả mọi hành động cũng phải được thực hiện một cách cẩn thận.
Tất cả các sinh mệnh ở ngôi sao Thanh Thủy đều biết rằng nơi này thuộc quyền cai quản của nền văn minh Tam Nhãn, và bọn họ dường như cũng không hề hoang mang lo sợ khi bị nền văn minh Tam Nhãn kiểm soát.
Nghĩ lại cũng đúng, người của nền văn minh Tam Nhãn đã đưa các sinh mệnh cấp thấp từ nơi thâm sơn cùng cốc đến đô thị tráng lệ, bọn họ vừa được mở mang tầm mắt, vừa được tiếp thu kiến thức của một thế giới hoàn toàn khác, cho nên ai nấy đều vui vẻ chấp nhận cuộc sống này.
Đương nhiên cũng có người muốn chạy trốn giống như hắn, nhưng ở ngôi sao Thanh Thủy, mọi dự án nghiên cứu phát triển đều bị hạn chế bởi nền văn minh Tam Nhãn, bọn họ không thể nghiên cứu ra phi thuyền siêu quang tốc, cho nên cũng không có cách nào để tẩu thoát.
Lần đầu tiên Trần Mặc đi dạo trong thành phố trên ngôi sao Thanh Thủy, nơi này quả thực rất thịnh vượng, xã hội phát triển cao hơn vài cấp so với Trái Đất.
Trần Mặc ngắm nhìn các khu thương mại ở xung quanh, khung cảnh này từng là hình dáng tương lai của Trái Đất mà hắn đang nhắm tới. Hình chiếu ba chiều trải rộng khắp thành phố, các tòa nhà cao tầng với hình dạng khác nhau, đủ loại phương tiện phản trọng lực và thiết giáp đang phi hành trên không trung.
Quảng trường thương mại không chỉ có cổng chào ở tầng 1, mà cả tầng 3, tầng 5, thậm chí những toà lầu cao hơn cũng có cửa lớn rộng mở. Những người đi xe bay hoặc mặc chiến giáp đều có thể đáp thẳng xuống sân ga ở ban công, sau đó đi vào quảng trường thương mại hoặc về nhà.
“Ngươi muốn đạt đến đỉnh cao cuộc sống sao? Chiến giáp Vương Bài, ngươi xứng đáng sở hữu nó!”
“Chiến giáp Thanh Vân, tạo hình siêu cấp ngầu lòi, lợi khí tán gái đỉnh cao, nhất định sẽ là lựa chọn tốt nhất, người mua không thiệt thòi, người không mua được sẽ hối hận!”
“Chiến giáp Long Văn, biến bản thân càng ngày càng nhanh, càng mạnh, dễ dàng thu hút mỹ nhân!”
“…”
Trần Mặc nhìn lên những đoạn quảng cáo trên màn sáng ba chiều khổng lồ, đồng thời cảm nhận hương vị phồn hoa ở nơi đây.
Bên đường có rất nhiều cửa hàng bán chiến giáp khác nhau, cửa hàng phụ tùng mới tinh dành cho xe bay và chiến giáp, cuối cùng là những cửa hàng bảo dưỡng và sửa chữa chiến giáp, ở đó trưng bày rất nhiều sản phẩm công nghệ và nguyên vật liệu mà Trần Mặc chưa từng thấy trước đây.
Hắn bước vào một cửa hàng bảo dưỡng và sửa chữa chiến giáp, trông thấy một vài nhân viên kỹ thuật đang điều chỉnh và kiểm tra một bộ giáp chiến đấu có chiều cao hơn ba mét, ắt hẳn là trang bị chiến đấu của người ngoài hành tinh.
“Các người có tuyển người học việc kỹ thuật không?”
Trần Mặc đặt câu hỏi bằng ngôn ngữ vũ trụ một cách trúc trắc.
Bọn họ ngừng động tác rồi liếc nhìn hắn, ai nấy đều ngạc nhiên khi thấy sinh mệnh có hình dáng như Trần Mặc, sau đó vẫn tiếp tục công việc đang làm.
“Ngươi có kinh nghiệm làm việc chưa?” Một sinh vật hình người màu vàng nhạt hỏi.
“Ta không có.”
“Chúng ta chỉ tuyển dụng những người học việc có tay nghề cao.”
Trần Mặc khẽ gật đầu, không quấy rầy những người ở đó thêm nữa, lập tức quay người rời đi.
Sau đó, hắn tiếp tục đi tới nhiều cửa hàng khác, lớn có và nhỏ có, nhưng kết quả cuối cùng cũng như nhau.
Trần Mặc lái mô tô đến góc cuối đường.
Sau khi đụng tường hơn chục lần, Trần Mặc vẫn không chịu thua, hắn phải tiếp xúc với lĩnh vực kỹ thuật, từ đó có được cơ hội tích lũy kỹ thuật và lên kế hoạch thoát khỏi ngôi sao Thanh Thủy.
Khi Trần Mặc chuẩn bị bỏ cuộc và quay lại lần sau, hắn chợt nhìn thấy một cửa hàng sửa chữa nhỏ ở phía trước.
Trần Mặc ôm tâm lý may mắn một lần nữa, phóng xe chạy tới nơi đó.
Tiệm sửa xe rất nhỏ, chỉ vài trăm mét vuông, quy mô này có thể so sánh với kích cỡ của một cửa hàng “vá lốp xe mô tô” ở Trái Đất, bên trong tiệm có một sinh vật hình người màu đỏ tía, làn da nhăn nheo như những khe núi nhấp nhô, chắc đây là một sinh mệnh đã lớn tuổi.
Ngoài ra còn có các robot kỹ thuật hình nhện, nhưng chứng không làm gì mà chỉ lặng lẽ đứng trong góc.
“Ông chủ, ngươi có tuyển người học việc kỹ thuật không?”
Trần Mặc nói nhiều lần, ngữ điệu lưu loát hơn rất nhiều.
“Nhóc con, ngươi vừa mới tới ngôi sao Thanh Thủy không lâu đúng không?” Ông lão gọi Trần Mặc vào.
“Sao ngươi biết?” Trần Mặc gật đầu.
“Phát âm không lưu loát, chắc là vừa mới học ngôn ngữ, ngươi bị bắt tới đây sao?”
“Đúng vậy!”
Trần Mặc không kiêng dè gì, những người sống trên hành tinh này đều biết rõ cơ chế thống trị của nền văn minh Tam Nhãn, việc người bị bắt từ bên ngoài tới đây cũng không phải là bí mật.
“Bị bắt tới không bao lâu, vậy mà đã hiểu được tri thức ở đây?”
“Khi còn ở quê hương, ta đã hiểu được một chút ngôn ngữ chung trong vũ trụ, chỉ là vẫn chưa quá thông thạo, nhưng ta có thể tiếp thu kiến thức rất nhanh.”
“Ngươi mới tới mà đã học được ngôn ngữ, đúng là khả năng học tập rất đáng gờm! Ta là người duy nhất ở trong cửa tiệm này, đúng là đang thiếu người học việc, chỉ là tiền lương có thể sẽ thấp hơn so với những nơi khác. Người học việc ở các cửa hàng khác được trả 500 tinh tệ một ngày, ở chỗ ta chỉ có 200 tinh tệ, ngươi chịu không?”
“Được.” Trần Mặc gật đầu đồng ý.
Cho tới giờ, hắn chưa từng nghĩ tới việc dựa vào đồng lương của thợ sửa chiến giáp để trốn khỏi ngôi sao Thanh Thủy. Bây giờ, hắn chủ yếu phải tiếp xúc và làm quen với công nghệ cơ giáp ở đây, sau đó tìm cách kiếm tiền và phát triển công nghệ cơ giáp.
“Chừng nào ngươi có thể làm việc?”
“Bây giờ cũng được, nhưng ta đang ở học viện Thanh Thủy, đôi khi sẽ phải tham gia các lớp học ở đó, nhưng ta sẽ lập tức đến đây sau khi tan học.”
“Ngươi vừa tới không bao lâu, vậy mà đã tiến vào học viện Thanh Thủy?” Rõ ràng trong giọng nói của ông lão có hơi kinh ngạc.
“Bọn họ sắp xếp ta vào hệ nghiên cứu phát triển.”
Ông lão biết rõ Trần Mặc đang nói đến ai, bèn nhìn Trần Mặc thật kĩ bằng ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
“Ta tên là Già, ngươi cứ gọi ta như vậy đi! Nếu ngươi muốn đến lớp, thì cứ nói trước với ta là được. Nếu không có vấn đề gì, ngươi sẽ bắt đầu làm việc từ hôm nay, ta tính cho ngươi nửa ngày công. Bây giờ, ngươi qua bên kia, chọn ra một số sách kỹ thuật về chiến giáp rồi tự xem đi, ở đó cũng có một số bộ giáp chiến đấu cũ không ai cần, ngươi hãy tự tháo dỡ để luyện tập động tác đi!”
Ông lão chỉ vào vài cuốn sách nằm rải rác cách đó không xa, sau đó tiếp tục ngồi trên ghế chứ không làm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi