Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 845: Ánh bình minh của sự thành công

Trần Mặc, Ngũ Băng và một nhóm nghiên cứu viên trong trang phục bảo hộ đang chạy nhanh đến phòng bệnh thử nghiệm trong khu vực cách ly.
Biểu cảm trên khuôn mặt của mỗi người không đồng đều, người thì lo lắng, người thì mong đợi, còn Trần Mặc và Ngũ Băng vẫn tương đối bình tĩnh. Trong lúc đang nghiên cứu, bọn họ lại đột nhiên nhận được thông bá , một bệnh nhân được tiêm vắc xin thử nghiệm bỗng phát sinh phản ứng bất thường.
Dựa vào tư liệu kỹ thuật hoàn chỉnh của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, cộng với sự trợ giúp của đội nghiên cứu, tiến trình nghiên cứu hệ thống đặc chế vắc xin đang đi đúng hướng, độ chính xác cũng rất cao.
Đội nhóm của Ngũ Băng đã thuận lợi tìm ra gen kháng nguyên bảo vệ của virus Reedman, Trần Mặc và các thành viên cũng đã tìm ra mRNA thích hợp để làm nền tảng cho hệ thống vắc xin.
Sau đó, bọn họ đã điều chế, thử nghiệm rất nhiều phương thuốc và thất bại rất nhiều lần. Nhờ đó, nền tảng hệ thống vắc xin cũng được cải tiến không ít.
Sau lần thử nghiệm thứ 8, nghiên cứu hệ thống đặc chế vắc xin của bọn họ rốt cuộc cũng có kết quả.
Có phản ứng là một điều tốt.
Điều đáng sợ nhất vào lúc này là không có bất kỳ phản ứng nào.
Vậy nên, khi nhận được thông báo, tất cả mọi người gác lại mọi việc mà lao tới phòng bệnh thử nghiệm.
"Đau."
"Đau quá."
"Bác sĩ, ta đau quá, khó chịu quá."
Khi bước vào phòng cách ly, Trần Mặc và Ngũ Băng lập tức nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của bệnh nhân. Tuy âm lượng không quá lớn, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, âm thanh này chẳng khác gì tiếng trời.
Khi bị nhiễm virus Reedman, bệnh nhân đều trở nên cuồng loạn, căn bản không thể phát âm rõ ràng như vậy.
Điều này đã cho thấy, vắc xin của bọn họ đã bắt đầu phát huy tác dụng.
"Ngươi cảm thấy không thoải mái chỗ nào?”
Ngũ Băng cúi xuống rồi hỏi.
"Ta đau cả người.”
Dường như nghe thấy câu hỏi của Ngũ Băng, bệnh nhân thều thào đáp lại trong vô thức, giống như lời nói mớ trong lúc ngủ say. Giọng nói của người này còn ẩn chứa một chút nghẹn ngào, hẳn là đang chịu đựng cơn đau cực hạn.
Câu trả lời của bệnh nhân khiến tất cả các thành viên trong nhóm đều vui mừng khôn xiết.
Bệnh nhân đã có dấu hiệu khôi phục ý thức, vắc xin được tiêm vào trước đó đã và đang phát huy tác dụng.
Ngũ Băng hỏi thêm vài câu khác, nhưng bệnh nhân vẫn tiếp tục rên rỉ trong mơ màng, giống như một kẻ say rượu nửa tỉnh nửa mê.
"Các ngươi hãy kiểm tra toàn thân và xét nghiệm máu cho bệnh nhân."
Trần Mặc ra hiệu cho các thành viên trong nhóm đến gần và bắt đầu tiến hành xét nghiệm máu cho bệnh nhân đang bị cố định trên giường. Sau khi cởi áo bệnh nhân, bọn họ lập tức chú ý đến những vết bầm rải rác khắp da thịt của hắn.
Đây chắc chắn không phải là một triệu chứng của virus Reedman, bọn họ đã đối phó với virus hơn một tháng, cho nên có thể khẳng định được điểm này.
"Những vết bầm này giống như dấu hiệu dị ứng, lại giống như bị trúng độc.”
Ngũ Băng nói.
Trần Mặc gật gật đầu, đồng ý với nhận định của Ngũ Băng: "Ngoại trừ vắc xin thử nghiệm của chúng ta, bệnh nhân có sử dụng các loại thuốc khác không?"
"Không, bệnh nhân chỉ được tiêm vắc xin thử nghiệm và đường gluco. Ngoài ra, ta cũng đã kiểm tra cẩn thận, không còn nhân viên y tế nào khác tiếp xúc với bệnh nhân."
Nhân viên phụ trách lắc đầu phủ định.
"Nói không chừng, điều này có liên quan đến vắc xin. Chúng ta phải tiến hành kiểm tra máu của bệnh nhân trước đã."
Ngũ Băng nói.
Hai mươi phút sau, nhóm nghiên cứu vẫn không tìm ra kết quả, Trần Mặc và Ngũ Băng mới rời khỏi phòng cách ly với tâm trạng nặng nề.
Ngay khi hai người vừa bước ra, đám người Thạch Hoành Đồ đang đợi bên ngoài phòng cách ly vội vã tiến đến.
Sau khi nghe nói bệnh nhân của Trần Mặc có phản ứng bất thường, bọn họ lập tức bỏ qua các nghiên cứu trong tay và chạy đến đây. Khi biết Trần Mặc và Ngũ Băng đang ở trong khu vực cách ly, bọn họ không đi vào, chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài.
"Thế nào rồi? Nghiên cứu của các ngươi có tiến triển không?"
Ánh mắt dưới lớp kính bảo hộ của Thạch Hoành Đồ và các nhà miễn dịch học khác đều hiện lên một tia mong đợi.
Trần Mặc và Ngũ Băng tập trung nghiên cứu công nghệ đặc chế vắc xin, cho nên Thạch Hoành Đồ cũng không gửi gắm quá nhiều kỳ vọng vào bọn họ. Nhưng sau một vài lần thảo luận, Thạch Hoành Đồ lập tức nhận thấy tốc độ tiến triển của bọn họ đã vượt ngoài sức tưởng tượng của mình.
Những loại thuốc thử nghiệm của những đội nghiên cứu khác giống như đá chìm đáy biển, hầu hết bệnh nhân của bọn họ đều tử vong, quá trình nghiên cứu cũng không quá tiến triển. Nhưng hiện tại, bệnh nhân của Trần Mặc đã phát sinh phản ứng, các chuyên gia vô cùng hi vọng Trần Mặc có thể tạo nên kỳ tích.
"Chúng ta đã tiêm vắc xin thử nghiệm cho bệnh nhân vào ba ngày trước. Nhìn vào tình hình, loại vắc xin này đã phát huy một chút tác dụng, bệnh nhân không còn ăn nói lung tung như trước nữa.”
Ngũ Băng nói.
Ngay khi cô ấy vừa dứt lời, Thạch Hoành Đồ và một số nhà miễn dịch học khác tỏ ra mừng vui khôn xiết.
Trạng thái tâm thần của bệnh nhân đã được cải thiện, chứng tỏ quá trình nghiên cứu của bọn họ đã có tiến triển. Đây chắc chắn là thông điệp họ muốn nghe nhất lúc này.
"Có điều, chúng ta lại phát hiện một số bất thường trên cơ thể bệnh nhân, tạm thời vẫn chưa xác định đó là dấu hiệu dị ứng hay là trúng độc. Chúng ta cần phải xem kết quả xét nghiệm máu.”
Ngũ Băng cho biết thêm.
“Được, được, chúng ta cùng chờ xem kết quả xét nghiệm máu.”
Thạch Hoành Đồ ngạc nhiên mừng rỡ, nói.
Trần Mặc và Ngũ Băng chào đám người Thạch Hoành Đồ rồi bước vào phòng thí nghiệm.
Sau khi biết đề tài nghiên cứu của Trần Mặc đạt được đột phá, các nhóm trưởng khác cũng không còn tâm trí để làm việc nữa, bọn họ liền đi đến đây và chờ đợi cùng nhau. Thời gian xét nghiệm thường kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ, nhưng nhiều người lại cảm thấy vài tháng đã trôi qua.
Khi đám người bắt đầu đứng ngồi không yên, Ngũ Băng và Trần Mặc mới bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Thạch Hoành Đồ lập tức bước nhanh đến.
"Kết quả có rồi chứ?"
“Ngươi nói đi.”
Ngũ Băng nhìn Trần Mặc, âm thanh không nghe ra được là vui hay buồn.
"Chúng ta đã phát hiện các kháng thể virus trong máu của bệnh nhân, các kháng thể này có thể tác động lên virus, thậm chí còn có thể loại bỏ virus."
Câu nói này của Trần Mặc như thiên âm tiên khúc, khiến tất cả mọi người có mặt đều vui mừng khôn xiết. Thạch Hoành Đồ càng thêm kích động, những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của ông ấy cũng đồng thời run rẩy, suýt chút nữa thì bật khóc.
"Nhưng vắc xin không thành công.”
Câu nói này lập tức dập tắt niềm hưng phấn của tất cả mọi người, bọn họ đều quay đầu nhìn về phía Trần Mặc, chờ đợi lời giải thích của hắn.
"Bọn ta đã phát hiện ra hai loại protein độc tố trong máu của bệnh nhân, có thể đó chính là là chuỗi gen tiềm ẩn trong mRNA của hệ thống đặc chế vắc xin. Nếu vấn đề này không được giải quyết, các protein độc tố này sẽ tiếp tục tích tụ trong cơ thể bệnh nhân, khi đạt đến một nồng độ nhất định, bệnh nhân sẽ tử vong. "
“Vậy tiếp theo thì sao?”
Thạch Hoành Đồ hỏi.
"Tiếp theo, chúng ta cần tìm ra hai loại protein độc tố trong mRNA của hệ thống đặc chế vắc xin, đồng thời tìm cách thay thế chúng để loại bỏ độc tính của vắc xin. Đến khi đó, vắc xin mới có thể được coi là thành công."
“Được, ta sẽ lập tức xin ý kiến cấp trên, triệu tập một số chuyên gia công nghệ gen đến đây giúp các ngươi tìm ra những chuỗi gen tiềm ẩn đã tạo thành protein độc tố.”
Thạch Hoành Đồ không chút do dự nói, giọng nói cực kỳ phấn khích.
Chỉ cần tìm được hai loại protein độc tố này, đồng thời loại bỏ độc tính của vắc xin, bọn họ sẽ có thể chấm dứt cuộc khủng bố sinh học đang đe dọa đến hoà bình thế giới.
Rốt cuộc, bọn họ đã nhìn thấy ánh bình minh của thành công.
P.s: 1 chương siu dài
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi