Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 556: Nhằm vào Trần Mặc

Vương Hải vừa mới nghe được thông tin Hắc Ưng ở bên kia báo về, thì đằng sau liền xảy ra một vụ va chạm dữ dội.
Sau khi nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, Vương Hải liền biến sắc.
Các phương tiện phía sau đã bắt đầu xảy ra va chạm. Đội ngũ an ninh đang cố gắng chặn lại những chiếc xe đang tìm cách tiếp cận xe của Trần Mặc. Đây không phải là tai nạn xe cộ, đối phương đích thị đang nhắm vào bọn họ.
"Đây là một cuộc tập kích. Trân Châu, ngươi phụ trách bảo vệ an toàn cho ông chủ và Tiểu Ngư. A Nam phụ trách mở đường ở phía trước."
A Nam đang ngồi ở ghế phụ, nghe được mệnh lệnh của Vương Hải liền rút khẩu súng lục luôn mang theo bên người, mở cửa kính ra và nhắm vào lốp xe.
Bang bang bang...
Bùm bùm...
Một chuỗi tiếng súng kèm theo những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, lốp xe sau bên phải của chiếc xe tải đang chắn trước mặt lập tức nổ tung, khiến nó trượt đi và lao thẳng vào bụi cây bên đường.
"Đường thông rồi, tăng tốc lên đi, trước tiên phải đảm bảo sự an toàn cho ông chủ."
Sắc mặt của Vương Hải lạnh lùng, liếc mắt nhìn hai chiếc xe va chạm nhau ở phía sau, chân đạp ga gia tăng tốc độ.
Trần Mặc quay đầu nhìn lại, sắc mặt có chút khó coi, hắn chợt vươn tay, kéo Tiểu Ngư sát lại gần mình trong vô thức.
"Ngồi yên, đừng động đậy."
"Ừm."
Tiểu Ngư cũng nhận ra có điều không ổn, trong lòng có chút rối bời. Sau khi cảm nhận được sự ấm áp và mùi hương trên người Trần Mặc, cô bèn vươn tay ôm lấy hắn, tâm tình cảm thấy an ổn hơn nhiều.
"Mau mặc áo chống đạn vào."
Trần Mặc lấy áo chống đạn từ hộp đựng đồ ở phía sau, sau đó đưa cho Tiểu Ngư.
"Ngươi mặc đi."
"Mau mặc vào, ở đây vẫn còn."
Trần Mặc tự mình khoác vào cho Tiểu Ngư.
Chiếc xe này là xe đặc chế, ngoại trừ lớp bọc bên ngoài có chức năng chống đạn, thì bên trong cũng được trang bị đầy đủ những thứ như áo chống đạn, hộp cứu thương, mặt nạ phòng độc, bình dưỡng khí và các loại vũ khí khác.
"Mặc Nữ, liên hệ với Triệu Mẫn."
"Được, anh Mặc."
Mặc Nữ đáp lời, sau đó phát màn hình gọi điện video ba chiều.
Triệu Mẫn đang coi thăm các nhân viên bị thương trong bệnh viện trong lúc chờ Trần Mặc đến đây. Trận hỏa hoạn ở ký túc xá nhân viên bốc cháy đã khiến 2 người thiệt mạng và 11 người bị thương, đây là một vụ tai nạn liên quan đến mạng người, tổng giám đốc là cô cần phải tự mình đứng ra để trấn an lòng người.
Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên tiếng thông báo.
Sau khi nhận ra cuộc gọi của Trần Mặc, Triệu Mẫn liền tránh đi chỗ khác rồi mới nhấc máy.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ta bị mấy kẻ lạ mặt tấn công trên đường. Đối phương có lẽ đã có âm mưu từ trước, mau gọi cho cảnh sát ở khu vực Phượng Hoàng Bắc đến đây."
"Cái gì?"
Triệu Mẫn biến sắc, không kịp nghĩ nhiều liền chạy về phía Cục trưởng cục công an Phượng Hoàng Bắc là Lý Đống: "Chủ tịch Trần Mặc của chúng ta đang bị tập kích trên đường Phượng Hoàng Bắc, xin mau phái người đến cứu viện, ngay bây giờ."
Sau khi nghe được tin tức này, Lý Đống khẽ biến sắc, sau đó lập tức lấy bộ đàm giắt ở bên hông.
"Ngoại trừ những nhân viên duy trì trật tự, tất cả những người khác mau chóng đến tuyến đường Phượng Hoàng Bắc."
Nói xong, ông ta liền cùng Triệu Mẫn rời khỏi bệnh viện.
Bọn họ đều nhận ra, trận hỏa hoạn này có lẽ là thủ đoạn nhằm vào Trần Mặc, chứ không thể có chuyện trùng hợp như vậy, Trần Mặc đang trên đường đến đây thì lại bị tập kích.
Nếu như Trần Mặc gặp phải bất trắc gì, thì sự nghiệp công danh của ông ta sẽ chấm dứt, vì mười người như ông ta thì cũng không quan trọng bằng một người như Trần Mặc.
Mệnh lệnh vừa được đưa ra, tất cả các cảnh sát đang ở khu vực phụ cận đường Phượng Hoàng Bắc đều mở còi cảnh sát, khiến cho các phòng viên đang tường thuật trực tiếp xung quanh đều phải hướng nhìn về phía xe cảnh sát đang rời đi.
Tất cả mọi người vẫn còn đang sửng sốt. Vì sao toàn bộ xe cảnh sát lại rời khỏi bệnh viện?
Một vài phóng viên đánh hơi được tin tức, lập tức lái xe đi theo.
Rose núp trong rừng cây ở phía xa, cô ta đang chờ nghe báo cáo từ đồng bọn.
Hiện giờ, Trần Mặc đang trong tình thế như con cá nhỏ dưới suối bị bọn họ truy đuổi, chỉ cần hắn chạy vào lưới thì việc bắt giữ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhìn thấy xe Trần Mặc đã xuất hiện trong tầm mắt, Rose liền lộ ra nụ cười: "Thu lưới thôi."
….
….
A Nam đang ngồi ở vị trí phó lái, sắc mặt của hắc vô cùng nghiêm trọng, những vệ sĩ ngồi ở ghế sau và tài xế lái xe ở bên cạnh cũng đang rất căng thẳng.
"Mọi người mau xốc lại tinh thần, sau đó chú ý xung quanh liệu có mai phục không."
Vệ sĩ của người thường vốn dĩ sẽ không được mang theo súng, nhưng thân phận của Trần Mặc rất đặc thù, xuất thân của bọn họ cũng là lính giải ngũ, cho nên Lý Thành Chi đã cho phép đội ngũ an ninh của Trần Mặc sử dụng một số đặc quyền sau khi được tiêm thuốc phát triển tiềm năng.
“Đội phó, có một chiếc xe đang lao tới từ phía trước.”
Người lái xe bên cạnh đột nhiên lên tiếng, A Nam đương nhiên cũng nhìn thấy một chiếc xe địa hình đang lao về phía bọn họ.
Nhìn thấy nụ cười khát máu của người đàn ông lực lưỡng ở trong xe đối diện, A Nam khẽ biến sắc, hắn ta vội vàng nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, sau đó bóp cò về phía người đàn ông lực lưỡng ngồi trên ghế lái.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử của người đàn ông lực lưỡng co lại, hắn ta vội vàng cúi người xuống, đạp ga tông thẳng vào chiếc xe phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi