Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 647: Duyên phận trời định

“Ý của ngươi là gì?”
Lương Chí Hàng sững sờ, sau đó bắt đầu quan sát Trần Mặc một cách kỹ lưỡng.
“Ta nghĩ ngươi sẽ hiểu ngay thôi.”
Trần Mặc nắm tay Tiểu Ngư, tháo kính xuống rồi mỉm cưới với Lương Chí Hàng.
“Trần Mặc?”
Lương Chí Hàng nhìn thấy Trần Mặc tháo kính xuống, hắn lập tức nhận ra gương mặt thường xuyên xuất hiện trên các bản tin. Hắn ta thậm chí còn nổi tiếng hơn cả thị trưởng thành phố Tân Hải.
Lúc đầu, Lương Chí Hàng chỉ cảm thấy diện mạo của đối phương có chút quen thuộc, nhưng hắn căn bản không ngờ một nhân vật lớn như Trần Mặc lại xuất hiện ở tiệm ảnh bình thường này.
“Sao Trần Mặc ngươi lại xuất hiện ở đây?”
“Ta vốn đang đi dạo, nhưng không ngờ lại nhìn thấy bức ảnh này ở đây. Không lẽ, ngươi đã quên tình huống lúc chụp bức ảnh này rồi sao?”
Trần Mặc chỉ bức ảnh treo trên tường.
Lương Chí Hàng ngoái đầu nhìn bức ảnh, sau đó lại quan sát hai người đứng trước mặt mình, hắn đột nhiên nhớ lại hoàn cảnh năm đó. Vì thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, hắn cũng không nhớ rõ bộ dạng của cặp tình nhân trong bức ảnh, nhưng sau khi quan sát kĩ lưỡng, hình dáng của hai người bị chụp trộm lúc đó dường như trùng khớp với Trần Mặc và Tiểu Ngư.
Trời ạ? Ta đã làm cái gì vậy? Trần Mặc đang yêu đương với người ta, lại bị ta tình cờ chụp ảnh lại sao?
Lương Chí Hàng không biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, nhân vật chính của tác phẩm mà hắn yêu thích nhất lại là Trần Mặc lừng lẫy một phương, chẳng trách lúc nãy hắn lại có cảm giác quen thuộc đến như vậy.
“Ngươi có thể bán bản quyền cho ta không?”
“Được thôi, ta miễn phí cho ngươi. Ta cũng không ngờ, mẫu ảnh bất đắc dĩ năm đó lại là nhân vật lớn sau này.”
Lương Chí Hàng cũng không còn kiên trì nữa.
“Tiệm chụp ảnh này là của ngươi?”
Trong lúc Lương Chí Hàng làm thủ tục trao bản quyền, Trần Mặc lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, chụp ảnh và làm thơ là hai đam mê duy nhất của ta, cho nên ta đã mở một tiệm chụp ảnh này, vừa để thỏa mãn sở thích, vừa cũng là công việc kiếm ra tiền.”
Lương Chí Hàng nói.
“Ông xã, chi bằng ngươi mời người này chụp ảnh cưới giúp chung ta, đây cũng tính là duyên phận hiếm có.”
Tiểu Ngư bước tới gần Trần Mặc rồi nói.
Trần Mặc cũng có ý định này, nhưng không nghĩ Tiểu Ngư lai chủ động đề xuất trước.
Một lúc sau, Lương Chí Hàng đưa cho Trần Mặc một bản thỏa thuận cấp phép bản quyền và file ảnh gốc, điều này có nghĩa, bức ảnh đã vĩnh viễn thuộc về Trần Mặc.
“Về sau, bức ảnh này sẽ được đổi tên thành [Cá nhỏ của Trần Mặc].”
Trần Mặc đưa thỏa thuận cấp phép bản quyền cho Tiểu Ngư, sau đó nói: “Tài khoản ngân hàng của ngươi là gì? Ta muốn trả phí bản quyền.”
“Không cần, ta đã nói miễn phí thì sẽ là miễn phí. Dẫu sao đi nữa, nhờ hai người mà ta đã giành được giải vàng của cuộc thi nhiếp ảnh toàn quốc. Không nhờ, mẫu ảnh bất đắc dĩ của ta vậy mà lại trở thành nhân vật truyền kì của thành phố Tân Hải. Nếu nói ra chuyện này, ta cũng cảm thấy vô cùng thần kì.”
Lương Chí Hàng nói nửa đùa nửa thật.
Trần Mặc cũng không cưỡng cầu hắn thêm nữa, con người Lương Chí Hàng có chút kì quái, đồng thời cũng có nguyên tắc của riêng mình.
“Ta và Tiểu Ngư chuẩn bị tổ chức hôn lễ, hiện tại muốn chụp ảnh cưới, chúng ta cũng coi như có duyên, cho nên muốn mời ngươi chụp ảnh cưới cho chúng ta, có được không?”
Trần Mặc hỏi.
“Trần tiên sinh, ngươi không muốn mời một nhiếp ảnh gia nổi tiếng sao?”
Lương Chí Hàng kinh ngạc hỏi. Với thân phận hiện tại, Trần Mặc có thể mời bất cứ người nào mà hắn ta muốn, Lương Chí Hàng hắn chỉ là một nhiếp ảnh vô danh, không ai biết đến.
“Ảnh cưới của minh tinh cũng được chụp bởi các nhiếp ảnh gia nổi tiếng, nhưng trông cũng không khác mấy so với người bình thường. Vả lại, bọn họ và ta cũng không có duyên phận trời định giống ngươi.”
Trần Mặc cười đáp.
“Được thôi, ta nhận việc này.”
Lương Chí Hàng cũng không khách sáo nữa mà sảng khoái đồng ý, hắn quả thực cũng rất vinh hạnh khi được chụp ảnh cưới cho Trần Mặc.
“Khi nào ngươi rảnh, ta cho tài xế qua đón cậu?”
Trần Mặc hỏi.
“Ngày mai đi, ta còn phải chuẩn bị thêm một chút.”
“Được, vậy ta bảo tài xế đến đón cậu vào ngày mai.”
Trần Mặc gật đầu: “Ta mang bức ảnh này nhé?”
“Được.”
Sau khi Trần Mặc rời đi, Lương Chí Hàng vẫn cảm thấy thần kì vô cùng. Bản thân hắn chỉ tiện tay chụp lại cảnh tượng tuyệt vời trước mắt, không ngờ lại tạo ra duyên phận thú vị đến như vậy.
“Ông chủ, ngươi quen biết Trần Mặc?”
Cô gái thanh tú nhìn ông chủ của mình bằng ánh mắt kinh ngạc, cô cảm giác như mình chỉ vừa mới biết với ông chủ đại thúc nghệ thuật. Hắn vậy mà có thể nói cười với nhân vật truyền kì của thành phố Tân Hải.
“Nhân vật chính trong bức ảnh Dạ Quang chính là hắn và vợ chưa cưới của hắn, ta cũng chỉ mới nhận ra sau khi suy nghĩ một cách cẩn thận.”
Lương Chí Hàng đi vào trong tiệm chụp ảnh, để lại cô gái thanh tú ngần ngơ chết lặng.

….
“Anh rể, vì sao ngươi nhất định phải mua bức ảnh này?”
Tiểu Man cầm lấy khung ảnh, xem đi xem lại một lúc nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ bí mật nào.
“Hỏi chị ngươi.”
Trần Mặc không trả lời.
“Chị nhanh nói đi, nhanh nói đi.”
Tiểu Man nóng lòng hỏi Tiểu Ngư. Khi nãy, cô không nghe cuộc nói giữa Trần Mặc và Lương Chí Hàng, cho nên cũng không rõ sự tình.
“Nhân vật chính của bức ảnh này là bọn ta, nhiếp ảnh gia vừa rồi đã tình cờ chụp được khoảnh khắc nụ hôn đầu của ta.”
Tiểu Ngư ngại ngùng trả lời
“0o0”
Tiểu Man ngẩn người: “Hai người vậy mà lại công khai hôn nhau trên biển? Nụ hôn đầu có cảm giác như thế nào chứ? Ngươi mau kể đi”
“……”
P.s: Cầu KP~
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi