Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 395: Có chút lo lắng

Bên cạnh đó còn có sự tham dự của Lý Thành Chi và một người đàn ông có làn da ngăm đen. Đứng sau lưng bọn họ là năm nhân viên an ninh có vũ trang đầy đủ, tất cả đều là người của quân đội phái đến để phụ trách giám sát hạng mục này.
Hai người bọn họ đều không hề quấy rầy các nhân viên nghiên cứu, chỉ yên lặng đứng đó quan sát.
Trong số mười mấy nhân sự này, Ngũ Băng và Trần Mặc là hai người trẻ tuổi nhất, nhưng cũng là những người có trình độ cao nhất. Trần Mặc chính là người phát minh ra loại thuốc phát triển tiềm năng. Còn Ngũ Băng tuy chỉ mới tham gia dự án này trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng cô cũng là nhân sự chủ chốt trong đội ngũ nghiên cứu.
Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều đang nhìn chăm chú tình nguyện viên đang được nằm cố định bất động trên một chiếc giường bệnh được chế tạo đặc biệt.
Thí nghiệm đã chính thức bắt đầu. Đây không phải là một cuộc thử nghiệm thuốc thông thường, nên trước khi xác định được tác dụng cụ thể của thuốc, các tình nguyện viên đều phải được cố định lại để phòng ngừa những phát sinh ngoài ý muốn.
Nhóm tình nguyện viên đầu tiên bao gồm mười người, nhưng chỉ có một người được tiến hành thí nghiệm. Vì đây là lần đầu tiên thuốc được sử dụng trên cơ thể con người, nên chưa thể xác định liệu thuốc sẽ phát huy tác dụng như thế nào, hay còn có tác dụng phụ nào hay không. Vậy nên, đội ngũ nghiên cứu chỉ có thể tiến hành thử nghiệm từng lần một.
"Sùng Tín, Lệ Văn, bắt đầu đi."
Đinh Kiến Văn phân công cho hai trợ lý.
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trở nên sôi nổi, ánh mắt tràn ngập cảm xúc chờ mong.
"Được."
Hai người một nam một nữ gật đầu, sau đó bắt đầu chuẩn bị đánh thức tình nguyện viên dậy để tiêm thuốc. Hai người đã được phân công rõ ràng trước đó, trợ lý nữ phụ trách tìm ven, trợ lý nam phụ trách tiêm thuốc.
Thẩm Sùng Tín cầm kim tiêm, đẩy hết không khí trong ống tiêm ra bên ngoài, đôi mắt dưới cặp kính gọng đen nhìn ống thuốc đang sáng lấp lánh dưới ánh đèn, không ai biết hắn ta đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Sùng Tín xuất thân là một bác sĩ, đối với phương diện y học thì cũng được xem là một chuyên gia. Người ngoài nhìn vào đều thấy hắn ta rất tài giỏi, nhưng khi ở một nơi như thế này, những bằng cấp đó không mang lại cho hắn bất kỳ ưu thế nào.
Tầm mắt của mọi người đều hướng về phía tình nguyện viên đang nằm trên giường bệnh, Thẩm Sùng Tín lơ đãng liếc về phía Ngũ Băng, đôi mắt hiện lên một tia dịu dàng, nhưng khi nhìn qua Trần Mặc đang đứng bên cạnh Ngũ Băng, ánh mắt của hắn thì lại tràn đầy sự đố kị và bực bội.
Không một ai để ý đến sự khác thường của Thẩm Sùng Tín, tất cả mọi người đều nhìn về chiếc ống tiêm đang nằm trong tay hắn, sắc mặt vô cùng hiếu kỳ cùng chờ mong. Sau khi đã chuẩn bị xong, Thẩm Sùng Tín cúi người xuống, bắt đầu tiêm thuốc vào.
La Dũng lúc này chỉ mặc một chiếc quần soóc bó sát, yên lặng nằm trên giường bệnh, các loại thiết bị đo lường khác nhau được dán khắp người. Bên cạnh giường bệnh đang chất đầy những dụng cụ, thiết bị y tế thể hiện tình trạng thân thể của hắn. Điện tâm đồ, huyết áp, nhiệt độ cơ thể... tất cả chỉ số này đều đang được giám sát chặt chẽ.
Dù đã từng trải biết bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng khi bị một đấm người vây quanh như thế này, La Dũng cũng có chút không chịu nổi.
Trước khi tham gia dự án, La Dũng đã được dặn dò phải chuẩn bị mọi thứ có thể. Con đường này là do bản thân hắn chọn, nếu đã lựa chọn tham gia thì không thể rút lui, cho nên hiện giờ chỉ có thể cầu nguyện. Chính La Dũng cũng không biết, liệu mình có thể biến thành người nhân bản như trong phim hay không.
Khoảnh khắc mà đầu kim sắc bén tiến vào mạch máu, con ngươi La Dũng co rụt lại, cơ thể của hắn run nhẹ, nhịp tim cũng nhanh hơn.
Những biến đổi này khiến cho tất cả mọi người đều trở nên lo lắng, đây chỉ mới là lần thí nghiệm đầu tiên, chẳng lẽ lại xảy ra vấn đề nhanh như vậy?
"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tim lại đập nhanh như thế?"
Các nhân viên nghiên cứu chưa kịp phản ứng, người đàn ông da ngăm đen đã vội vàng lên tiếng, âm thanh sốt ruột rõ rệt.
Ngũ Băng thoáng nhìn người đàn ông da ngăm, ý bảo hắn không cần phải nóng vội, sau đó lại nhìn về phía La Dũng: "Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Sao tự nhiên tim lại đập nhanh như vậy?"
Kết quả của lần thí nghiệm này sẽ quyết định liệu những lần thí nghiệm sau đó có được tiến hành hay không. Thoạt nhìn thì Ngũ Băng đang rất bình tĩnh, nhưng thực ra cô cũng đang vô cùng sốt ruột, nhưng dù có sốt ruột thì cũng không thể giải quyết được chuyện gì, sự tình cũng đã làm rồi, giờ chỉ có thể nghe theo ý trời.
"Không có vấn đề gì, hơi lo lắng nên tim mới đập nhanh."
La Dũng không hề biết thứ vừa được tiêm vào cơ thể mình là loại thuốc gì, cho nên nảy sinh nỗi sợ khi phải đối mặt với thứ mà mình không biết, đây là bản năng tiềm ẩn của con người.
Lo lắng?
Lý do này khiến cho tất cả mọi người nói không nên lời, nhưng tâm trạng của bọn họ cũng thả lỏng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi