Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1337: Đá bóng trên không

Trong nháy mắt, đám học viên với đủ loại chiến giáp đều bắt đầu vây quanh Hoàn, đánh giá chiến giáp trên người cô ta.
Bọn họ đã được tiếp xúc với chiến giáp ngay từ khi còn nhỏ, cho nên vô cùng nhạy cảm với thiết kế của chiến giáp.
Chiến giáp trên người Hoàn, tuyệt đối thuộc về cấp bậc kinh khủng.
Đôi mắt của một vài nữ học viên tỏa sáng như ánh sao, hận không thể cướp lấy chiến giáp trên người Hoàn.
Khả Nhi ở phía sau cũng có chút hâm mộ, tính năng của chiến giáp này mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Thanh Điểu, hơn nữa còn đẹp đẽ như thế.
Trần Mặc đánh giá số liệu phản hồi trong quang não, thiết kế của chiến giáp này đã đạt đến trình độ hoàn mỹ, chủ yếu tập trung vào phương diện tốc độ và tính linh hoạt. Chỉ cần nâng cấp phần cứng và hệ thống vũ khí, thì năng lực thực chiến của bộ chiến giáp này sẽ cực kỳ mạnh mẽ.
“Ném bóng lên đây.”
Hoàn lơ lửng trên không trung, cất tiếng liên hệ với mặt đất.
“Đón lấy.”
Khả Nhi mặc chiến giáp Thanh Điểu, khởi động quả cầu kim loại lớn bằng trái dưa hấu, sau đó đá nó lên trên không.
Oanh!!
Hoàn xuất hiện phía sau quả cầu kim loại, cung chân lập tức đảo qua, tiếng nổ siêu thanh xen lẫn với âm thanh va chạm của kim loại vang vọng khắp nơi đây.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mọi người đều sôi trào nhiệt huyết, tiếng hò hét chói tai kéo dài không dứt, hiện trường này có thể so sánh với khung cảnh của một trận bóng đá World Cup.
Oanh!
Theo hướng quả bóng bay qua, một bộ chiến giáp khác xuất hiện, sức mạnh quét qua, âm thanh bùng nổ vang lên thêm một lần nữa, quả cầu kim loại bay ngược về phía Hoàn.
Mười mấy người trong bộ chiến giáp lần lượt ra sân, khai mào cho trận bóng đá trên không.
Vừa rồi, trong quá trình Trần Mặc biên soạn hệ thống kiểm soát độ cao, Hoàn cũng đã nói qua với hắn, bộ chiến giáp này được thiết kế cho đội bóng đá trên không của học viện Thanh Thủy.
Đá bóng trên không là hoạt động giải trí được yêu thích nhất trong liên minh vũ trụ, sân bãi chính là bầu trời vô tận, còn các cầu thủ sẽ mặc chiến giáp trong quá trình thi đấu.
Hạng mục đá bóng trên không có thể phát huy tối đa các phương diện tốc độ, đam mê, sức mạnh và tính linh hoạt của chiến giáp, giúp cho các sinh mệnh ở đây có thể dễ dàng làm quen với tính năng chiến giáp, tinh thông kỹ năng thực chiến. Hơn nữa, nó đồng thời cũng được xem là một bài kiểm tra tính năng chiến giáp.
Trần Mặc thưởng thức trận chiến trên không trung, khoa học kỹ thuật đã biến thế giới này trở nên rất đặc sắc.
Hai phút sau đó, trong lúc mọi người còn đang đắm chìm trong hormone và cảm xúc mãnh liệt do trận bóng đá trên không mang lại, Trần Mặc lặng yên quay người, lái xe mô tô bay rời đi.
Hắn luôn tự nhắc nhở chính mình không thể quyến luyến cảm giác an nhàn này, bởi vì nơi đây không phải quê hương của hắn.
Trở lại căn hộ nhỏ ở học viện, Trần Mặc vừa vào cửa liền nhìn thấy con thú nhỏ đang gặm quả ngọt đặc thù của ngôi sao Thanh Thủy. Khi nhìn thấy hắn đã trở lại, nó vội vàng vọt đến bên cạnh cửa sổ, quan sát hắn bằng ánh mắt cảnh giác.
Tất cả hoa quả mà Trần Mặc đã mua trước đó, đều bị con vật nhỏ bé này ăn bằng sạch.
“Ngươi còn chưa đi sao? Ngươi không trở về nhà à? Thậm chí còn ăn vụng ở chỗ ta?”
Trần Mặc đột nhiên cảm thấy vui vẻ không giải thích được. Hôm qua, hắn véo cái mông nhỏ của con thú này, cho nên nó kêu “Bi bi…” mắng hắn nửa ngày, mà hắn cũng không quá để ý đến nó nữa.
Sáng nay khi tỉnh dậy, Trần Mặc không thấy con thú nhỏ, còn tưởng rằng nó chạy mất rồi, kết quả còn chưa đi.
“Bi bi…”
Thú nhỏ kêu hai tiếng về phía Trần Mặc, sau đó không để ý tới hắn nữa, tập trung gặm nhấm quả ngọt trong tay.
Trần Mặc không hiểu nó đang muốn nói điều gì, chỉ lấy ra hai quả trứng từ tủ lạnh rồi đi tới phòng bếp. Đó là trứng của một loài chim đặc biệt được nuôi dưỡng ở ngôi sao Thanh Thủy, kích cỡ lớn hơn trứng ngỗng một chút, mùi thơm cực kỳ đặc biệt và nồng đậm.
Thức ăn chủ yếu ở đây là một loại chất lỏng không mùi không vị, phù hợp với tất cả sinh vật hình người gốc carbon. Tuy nhiên, thực phẩm như vậy cực kỳ dễ ngán, Trần Mặc không thích cho lắm, vậy nên hắn thường tự làm đồ ăn cho mình.
Phòng bếp ở ngôi sao Thanh Thủy có kết cấu khác biệt so với Trái Đất, không có khói dầu bếp lửa, mà tất cả mọi vật dụng đều sử dụng điện. Hơn nữa, nơi đây cũng không có đồ làm bếp như địa cầu, cho nên Trần Mặc phải tự mình làm ra đồ làm bếp và bộ đồ ăn cho chính mình.
Đổ một chút dầu thực vật, chờ đến khi nhiệt độ đã thích hợp thì trực tiếp đập trứng thả xuống chảo. Tiếng xèo xèo tràn ngập trong phòng, mùi trứng chim lan ra mọi ngóc ngách. Nấu nướng khoảng nửa giờ, Trần Mặc mới làm xong hai món một canh.
Vừa bưng đồ ăn lên bàn ăn, hắn liền trông thấy thú nhỏ kia ở trên bàn cơm, hai mắt của nó nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong khay.
Ngay khi phát hiện sự xuất hiện ở Trần Mặc, nó cũng không dám tới gần.
“Muốn ăn?”
Trần Mặc dùng đũa tự chế, gắp một miếng trứng ốp la rồi lắc lư trước mặt con thú nhỏ. Dường như hiểu được ý của hắn, nó gật đầu lia lịa rồi liếm láp đầu lưỡi.
Nhưng ngay sau đó, Trần Mặc đột nhiên nhét trứng vào trong miệng, nở nụ cười đê tiện: “Thật thơm.”
“Bi bi Bi….”
Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Mặc, con thú nhỏ rõ ràng đã bị chọc tức, nó kêu về phía hắn, dáng vẻ bừng bừng lửa giận, khuôn mặt đỏ au như máu.
“Ta vẫn còn một chút, ngươi có muốn hay không?”
Trần Mặc lại gắp một miếng trứng, giơ về phía con thú nhỏ.
“Bi…”
Thú nhỏ quay đầu qua một bên, bày ra dáng vẻ không thèm để ý.
“Thật sự không muốn? Thật thơm.”
Trần Mặc đút trứng vào trong miệng, ác ý cười lên.
“Bi!” Thú nhỏ kiêu ngạo kêu một tiếng, ngữ điệu có chút tức giận, khuôn mặt nhỏ mập mạp cực kỳ dễ thương.
“Cho ngươi.”
Trần Mặc không đùa giỡn nữa, hắn cầm một cái bát pha lê nhỏ, sau đó gắp mấy miếng trứng rồi đưa qua. Con thú nhỏ vụng trộm dùng ánh mắt trong suốt để liếc nhìn bát nhỏ một chút, đầu lưỡi lơ đãng liếm láp quanh khoé miệng.
Xác định Trần Mặc không còn đùa giỡn với mình, con thú nhỏ mới nhanh chóng kéo bát đến bên cạnh mình.
“Ô?”
Vừa ăn xong miếng trứng rán, ánh mắt của con thú nhỏ trở nên sáng ngời, nó trực tiếp dùng hai cái móng vuốt nhỏ để nhét trứng vào trong miệng.
Sau khi ăn uống hăng say, dáng vẻ kiêu ngạo lúc ban đầu đều biến mất, con thú nhỏ đi thẳng tới trước bàn ăn, lại không dám động tới thức ăn trên đĩa, chỉ nhìn Trần Mặc bằng ánh mắt đáng thương.
“Ăn đi.” Trần Mặc gật đầu.
“Bi bi!” Con thú nhỏ trở nên hưng phấn, bắt đầu ăn phần trứng còn lại, thiếu chút nữa còn liếm đĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi