Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 396: Zombie

"Ngươi cứ thả lỏng cơ thể đi, loại thuốc này đã được hoàn thiện công nghệ rồi, không có bất kỳ tác dụng phụ nào cả. Nếu trong người có cảm giác khó chịu thì phải báo ngay với chúng ta."
Ngũ Băng kín đáo thở phào nhẹ nhõm, sau đó ra hiệu với nữ trợ lý Lệ Văn để cô ấy tiến hành khảo sát cảm giác của La Dũng và ghi chép lại. Hiện giờ đang là giai đoạn mở rộng, mỗi một cuộc thí nghiệm đều rất khó để được tiến hành, cho nên cô không thể để lọt bất kỳ một chi tiết nhỏ nào, vì rất có thể nó sẽ liên quan đến khả năng cải tiến phát triển trong tương lai.
La Dũng hít một hơi thật sâu, xua đi cảm giác căng thẳng trong lòng để có thể cảm nhận thật kỹ từng biến hóa bên trong cơ thể mình. Không bao lâu sau, La Dũng chợt cảm thấy đầu nặng trĩu, cảm giác mệt mỏi ùa đến khiến cho hắn ta không còn một chút tinh thần nào.
"Ta cảm thấy mệt quá, có phải có vấn đề gì rồi không."
La Dũng nuốt nước miếng rồi nói ra.
Hắn ta cảm thấy cơ thể dường như không còn sức lực, càng lúc càng cảm thấy uể oải mệt mỏi theo thời gian, mệt hơn rất nhiều so với các bài tập huấn luyện cường độ cao hằng ngày của hắn. La Dũng không chỉ mệt mỏi về thể xác, còn hôm nay thì La Dũng rệu rã cả về phương diện tinh thần.
Lẽ nào thuốc xảy ra vấn đề!? Liệu có hậu quả gì không? Chắc hắn ta sẽ không biến thành người sống thực vật cả đời hoặc bị ngốc đi chứ!?
La Dũng suy nghĩ miên man.
"Sau khi thuốc có tác dụng thì ngươi sẽ có cảm giác mệt mỏi. Đây là hiện tượng hoàn toàn bình thường."
Trần Mặc đang đeo khẩu trang, đứng ở bên cạnh lên tiếng.
Nhìn ánh mắt vô hồn của La Dũng, Trần Mặc lập tức đoán được đối phương đang suy nghĩ miên man điều gì. Những suy nghĩ tiêu cực sẽ có tác dụng không tốt đối với thân thể và thần kinh của đối tượng được thí nghiệm.
"Thì ra là thế."
La Dũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẽ cười tự giễu.
Khi hắn ta tham gia nhiệm vụ bí mật lúc trước, mưa bom bão đạn mà hắn còn bàng quan, không ngờ đến lúc nằm trên giường bệnh này thì lại sợ hãi đến mức độ này. Hắn ta không sợ chết ở trên chiến trường, thế mà lại sợ chết ở trên giường bệnh. Đối với quân nhân mà nói, đây rõ ràng không phải là kết cục tốt đẹp gì.
"Ngươi cứ thả lỏng tinh thần, không cần phải gắng gượng, nhắm mắt ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh dậy thì sẽ không sao nữa."
Trần Mặc tiếp tục nói.
Những người khác cũng không phản đối lời nói của Trần Mặc. Thuốc này là do chính tay Trần Mặc điều chế, nên lời nói của hắn sẽ có trọng lượng hơn bất cứ ai.
Ngũ Băng nhìn Trần Mặc chăm chú, nhưng cố cũng không nói lại lời nào.
"Được."
La Dũng liếc nhìn Trần Mặc rồi nhắm mắt lại. Không bao lâu sau, có tiếng ngáy ngủ nhè nhẹ vang lên. Bởi vì quá mệt mỏi nên chỉ trong chưa đến hai phút hắn ta đã đi vào giấc ngủ sâu.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào những thiết bị kia.
Trên các thiết bị dần dần xuất hiện một vài biến đổi, tỷ lệ phần trăm chất béo cơ thể, mật độ xương và chiều cao, mặc dù chỉ là một chút thay đổi nhỏ, nhưng tất cả đều đang tăng dần.
Cho dù cơ thể có đang ở trong thời kỳ trưởng thành thì cũng không thể có được những biến đổi rõ ràng như thế này.
Có thể thấy rõ, loại thuốc phát triển tiềm năng đang bắt đầu phát huy tác dụng.
"Nhịp tim đập bình thường."
"Huyết áp bình thường."
"Sóng điện não bình thường."
"Hiện giờ hắn ta đã ngủ say."
...

Sau khi nghe xong báo cáo, mọi người đều thở hắt ra. Cơ thể tình nguyện viên hiện giờ tạm thời chưa phát sinh điều gì khác thường, bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Chắc là sẽ phải ngủ say một lúc, chúng ta cứ ra bên ngoài trước đi, chờ cho hắn tỉnh thì lại đến."
Trần Mặc nói.
"Ngươi cứ ra ngoài đi, ta ở lại quan sát tình hình."
Ngũ Băng gật đầu.
Những người khác cũng không có ý kiến gì, khi thí nghiệm tiến vào giai đoạn chính thức, sự có mặt của bọn họ cũng mang lại bất kỳ tác dụng gì, cho nên không cần phải làm như thế. Trần Mặc đi ra ngoài, những người khác cũng theo hắn lần lượt rời khỏi phòng, chỉ còn Ngũ Băng và một nhân viên phụ trách thiết bị ở lại chờ La Dũng thức dậy.
Trong mơ, La Dũng nhìn thấy bầu trời u ám, cảnh vật xung quanh cũng vô cùng hoang vu, còn hắn ta thì đang đứng trên một gò đất cao, xung quanh có rất nhiều Zombie đang khập khiễng tiến về nơi này.
Dưới chân La Dũng là mười cái túi, hắn đang không ngừng đào hố để chôn những chiếc túi chứa mầm cây xuống đất. Các loại thực vật mọc từ đó bao gồm cây ăn thịt người, trái lựu đạn, bụi mây gai, hoa ảo giác, và cả khí axit sunfuric đang phun ra liên tục để ngăn đám Zombie lại. Trái lựu đạn được ném ra, làm nổ banh hai chân của thây ma, khiến ruột phèo của nó chảy cả ra ngoài, nhưng nó vẫn có thể bò bằng hai tay đến chỗ hắn ta đang đứng ở phía bên này trận địa, sau đó nó lại bị bụi gai mây quấn lấy, rồi hóa thành phân bón giúp cho cây trồng thăng cấp.
Tuy vậy, số lượng Zombie vẫn còn nhiều vô số kể. Sau khi gieo hạt giống xuống đất, La Dũng cảm thấy dường như mình đã biến thành một đại lực sĩ, hắn ta nhấc một tảng đá lớn lên và đập nó xuống.
Không biết là bao lâu sau, tất cả cây cối đều đã bị phá hủy, tảng đá cũng đã bị đập cho nát, còn hắn thì vẫn đứng ở trên cái gò cao, bao vây bởi đám Zombie lít nha lít nhít.
Nhìn thấy dòng thây ma bất tận bên dưới, La Dũng bèn nuốt một ngụm nước bọt, hắn lấy ra hạt mầm trái lựu đạn duy nhất còn sót lại rồi chôn dưới chân mình.
"Mẹ, ông đây dù có chết cũng không làm Zombie."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi