Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 808: Reedman

Trâu Duy Kỳ đứng ở cảng ngắm nhìn xung quanh, giống như đang chờ ai đó xuất hiện.
Hắn là một người gốc Hoa, được sinh ra và lớn lên ở Tanzania. Do bối cảnh gia đình, hắn đã học tiếng Trung từ nhỏ, đồng thời cũng biết cả tiếng Anh và tiếng Bồ Đào Nha địa phương nữa.
Sau khi lớn lên, Trâu Duy Kỳ trở thành hướng dẫn viên du lịch để kiếm kế sinh nhai. Vì có lợi thế thông thạo ngôn ngữ, nên cuộc sống ở đây của hắn cũng không tệ.
Đặc biệt những năm gần đây, người nước ngoài đến thành phố Mtwara để du lịch rất nhiều, hắn vốn tinh thông ba thứ tiếng, có thể giao tiếp thành thạo, lại vô cùng quen thuộc với môi trường văn hóa thành phố Mtwara, cho nên thu nhập vô cùng cao.
Hôm trước, Trâu Duy Kỳ nhận được lời mời làm hướng dẫn viên, thù lao cũng không thấp, vì lẽ đó, hắn đã ngồi đợi ở cảng từ sáng sớm.
Đột nhiên, hai người đàn ông Trung Quốc mặc vest, đi giày da từ trong cảng đi ra, Trâu Duy Kỳ hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười chào hỏi: "Hai vị là Vương tiên sinh và Chung tiên sinh phải không?"
“Đúng vậy.”
Vương Hải gật đầu, đồng thời đưa mắt quan sát qua Trâu Duy Kỳ.
Bọn họ đã xem qua thông tin cá nhân của Trâu Duy Kỳ, biết rằng người này chính là hướng dẫn viên mà bọn họ đã đặt hẹn trước.
“Xin tự giới thiệu một chút, tên ta là Trâu Duy Kỳ, là hướng dẫn viên cho các ngươi.”
Trâu Duy Kỳ bắt tay với Vương Hải và Chung Lôi, khuôn mặt nở nụ cười tươi rói.
Là một hướng dẫn viên, hắn đã từ gặp qua vô số người từ khắp nơi trên thế giới. Hắn thấy hai người đàn ông này có phong thái rất đặc biệt, chắc chắn là những nhân vật lớn có tầm cỡ.
“Xin chào, hướng dẫn viên Trâu.”
Vương Hải nói.
“Không biết hai người đã có kế hoạch đi chơi đâu chưa?”
Trâu Duy Kỳ hỏi.
“Bọn ta tới đây để xây dựng xưởng sản xuất, phiền ngươi dẫn bọn ta đi thăm quan địa điểm này và giới thiệu môi trường xung quanh.”
Vương Hải đưa cho hắn một tờ giấy, bên trên có ghi địa chỉ mảnh đất mà Triệu Mẫn đã mua để xây dựng căn cứ kho vũ khí tại Tanzania. Hai ngày sau, ngay khi có được văn bản phê duyệt của chính phủ Tanzania, công ty Kiến Hành Quân sẽ bắt tay vào xây dựng nhà máy, đến lúc đó, các công ty xây dựng trong nước sẽ đi đến đây đảm nhận việc thi công. Tuy nhiên, hai người bọn họ cũng phải đến đây trước để tìm hiểu kỹ về môi trường hoàn cảnh.
Vũ khí quân sự là một lĩnh vực vô cùng nhạy cảm. Hắn ta và Chung Lôi đã thảo luận với nhau và sẽ thành lập một đội an ninh vũ trang trước khi xây dựng nhà máy, nhằm đảm bảo việc thi công được tiến hành thuận lợi. Dù sao đi nữa, môi trường trị an ở đây cũng không quá an toàn.
"Được được được, mời hai ông chủ đi cùng ta.”
Trâu Duy Kỳ vội vàng gật đầu, hóa ra là ông chủ lớn đầu tư công xưởng, chẳng trách, nghĩ đến đây, thái độ của Trâu Duy Kỳ càng ân cần thêm vài phần.
Vương Hải và Chung Lôi nhìn nhau một cái, cất vali và lên xe của Trâu Duy Kỳ.
"Vị trí này cách cảng biển không xa. Hai người có tiện tiết lộ cho ta biết công việc kinh doanh của mình là gì không? Ta có chút hiểu biết về môi trường ở đây, nói không chừng ta có thể đưa ra một vài gợi ý.”
“Sản xuất một số máy móc nhỏ, chủ yếu để xuất khẩu.”
Chung Lôi nói.
“Ồ, hiểu rồi, hiểu rồi.”
Trâu Duy Kỳ nói rõ: “Nguồn lao động ở Tanzania có mức giá rất rẻ, cho nên ông chủ của các nhà máy chế biến khoáng sản và gia công hạt điều nước ngoài đều rất thích thuê người địa phương. Chính phủ Tanzania cũng rất khuyến khích doanh nghiệp nước ngoài đầu tư phát triển. Sau khi công xưởng của hai vị được xây dựng xong xuôi, nếu còn cần gì thì có thể tìm ta, ta biết cách để thuê được công nhân với giá tốt.”
“Đến lúc đó phải phiền đến hướng dẫn viên Trâu rồi.”
Chung Lôi nói.
Trâu Duy Kỳ cười lắc đầu: "Không phiền, cha ta từng nói, Trung Quốc có một câu châm ngôn: xuất ngoại dựa vào bằng hữu, có người quen thì chống đỡ được rất nhiều rắc rối."
...
...
Đất nước Angola.
Trên một hòn đảo nhỏ cách bờ biển không xa, năm người đang ngồi trong một biệt thự sang trọng.
Ngồi ở vị trí chủ tọa là một người đàn ông trung niên chừng năm mươi sáu mươi tuổi. Ông ta có râu tóc màu hoa râm, làn da nâu đen bóng lưỡng, trên người đang mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đôi mắt âm trầm như có thể nhìn thấu lòng người, khí chất nhìn xa trông rộng pha lẫn với uy nghiêm của kẻ bề trên.
Lang sói xảo quyệt, dã tâm điên cuồng, liều lĩnh kiêu hùng, đây là ấn tượng của những người trong ngành đối với ông ta.
Liric, kẻ cầm đầu vụ bắt cóc Dolivice và phi vụ khủng bố sinh học bằng vius VFV, người gieo rắc nỗi sợ hãi cho toàn thế giới, hiện đang ngồi yên lặng bên tay phải người đàn ông trung niên, bộ dạng ngoan ngoãn như một chú mèo con, không dám ăn nói lung tung.
Bên trái người đàn ông trung niên là một người phụ nữ da trắng tóc vàng có ánh mắt lãnh đạm, phần mặt trái của cô ta có hình xăm một đóa hoa hồng đen. Người này cũng là một trợ thủ của người đàn ông trung niên, mật danh của cô ta là Poison Rose. Ngay cả Liric cũng không biết chính xác tên của Rose, chỉ biết rằng hắn không nên trêu chọc người phụ nữ này.
Đối diện với người đàn ông trung niên là hai người đàn ông da đen trong quân phục rằn ri dành cho cấp tướng. Vị tướng ngồi bên trái có một vết sẹo dữ tợn trên mặt, vị tướng bên phải có hàng râu quai nón đặc trưng.
Nếu dân chúng Angola bắt gặp hai người này thì chắc chắn sẽ nhận ra. đây là hai tướng lĩnh của những đội quân tinh nhuệ nhất của Angola.
Bọn họ tên là Makani và Mbo, những người nắm giữ xấp xỉ một phần ba binh lực của Angola trong tay.
Khi đối mặt với người đàn ông trung niên, hai vị quân trưởng vẫn cảm thấy bứt rứt không yên. Bọn họ hiểu rõ tính cách của người đàn ông kia, nếu không cẩn thận mà gây ra sai sót, thì dù bọn họ sở hữu thực quyền trong tay thì cũng không thể toàn mạng.
Makani và Mbo là những thành viên cốt lõi của tổ chức Lưỡi Hái Tử Thần, bọn họ biết rất rõ về phi vụ khủng bố sinh học VFV gây rúng động thế giới lúc trước, chính Liric đã dàn xếp sự kiện lần đó theo mệnh lệnh của người đàn ông trước mặt. Ông ta chỉ đứng sau tham mưu, chứ không hề nhúng tay vào quá trình. Dù chỉ như vậy, bọn họ vẫn có thể tạo ra một ký ức kinh hoàng không thể xóa nhòa cho toàn thế giới.
Nếu người đàn ông này thực sự tham gia, hậu quả e rằng sẽ còn kinh khủng hơn, ông ta hoàn toàn coi tính mạng con người tương tự như loài sâu kiến.
“Ngài Reedman, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi